Sáng hôm sau, Linh An bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ tại công ty khách hàng, cô biết rằng dự án lần này sẽ là cơ hội lớn, nhưng cũng đồng nghĩa với áp lực không nhỏ. Cô không thể để Hạo Thiên nhìn thấy mình vụng về hay thiếu kinh nghiệm, điều đó sẽ làm cô mất điểm trong mắt anh – người đàn ông quyền lực mà cô vừa tò mò, vừa… hơi sợ.
Trên đường đi, cô cố gắng nhẩm lại các số liệu và chiến lược dự án, từng chi tiết một. “Phải tập trung… phải chuyên nghiệp… không được để lộ sự bối rối.” Linh An tự nhủ, nhưng lòng cô vẫn không ngừng hồi hộp.
Khi vừa bước vào phòng họp, Linh An đã thấy Hạo Thiên đang đứng ở góc bàn, mắt chăm chú vào máy tính xách tay. Anh mặc vest đen, tóc chải gọn, vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng. Linh An không khỏi lúng túng, cúi đầu chào: “Chào anh… dạ, em đã tới.”
Hạo Thiên chỉ gật đầu, không nói gì. Ánh mắt anh liếc qua Linh An với một chút quan sát, khiến cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp. Cô tự nhủ: “Phải chuyên nghiệp… không được làm anh ấy thất vọng.”
Ngọc Hà đi vào sau cô, nở nụ cười tinh nghịch: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa? Họ sẽ để cậu và Hạo Thiên làm việc chung. Nghe nói anh ấy khá nghiêm khắc đấy.”
Linh An thở dài, nắm chặt cặp tài liệu. “Em biết… nhưng phải làm thôi. Đây là cơ hội tốt mà.”
Đúng lúc đó, trợ lý của Hạo Thiên bước vào, đưa một tập hồ sơ và nói: “Dự án mới, hai người sẽ hợp tác trực tiếp. Thời hạn gấp, cần hoàn thành trong vòng hai tuần. Tôi sẽ để anh Hạo Thiên trao đổi trực tiếp với cô.”
Nghe xong, Linh An cảm giác tim đập nhanh hơn. Hai tuần làm việc trực tiếp với Hạo Thiên – vừa là cơ hội, vừa là thách thức. Cô thầm nhủ: “Phải cố gắng hết sức… không thể vụng về lần nữa.”
Hạo Thiên đặt tập hồ sơ xuống bàn, giọng trầm: “Cô Linh An, dự án này đòi hỏi sự chuẩn xác và tính kỷ luật cao. Tôi không muốn phải nhắc nhở nhiều lần. Cô có sẵn sàng hợp tác không?”
Linh An gật đầu, giọng chắc chắn: “Dạ, em sẵn sàng.” Nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng.
Ngày đầu tiên bắt tay vào dự án, Linh An và Hạo Thiên ngồi đối diện nhau trong phòng họp nhỏ. Không khí căng thẳng, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng thở nhẹ. Mỗi khi Linh An đưa ra ý kiến, Hạo Thiên đều im lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt anh tinh tế đến mức cô cảm thấy bị “soi mói” từng chi tiết.
Linh An cố gắng trình bày mọi thứ một cách rõ ràng. “Dựa trên dữ liệu khách hàng, tôi nghĩ rằng nên ưu tiên chiến lược quảng bá trực tuyến trước. Vì đây là kênh tiếp cận nhanh, độ phủ rộng, và chi phí hiệu quả…”
Hạo Thiên nhíu mày, ngắt lời: “Ý tưởng không tệ, nhưng tôi cần nhìn sâu hơn về chi phí thực tế và khả năng đạt ROI trong ba tháng đầu. Cô có dữ liệu này không?”
Linh An hơi bối rối, lúng túng mở laptop: “Dạ… dữ liệu tôi tổng hợp từ tuần trước… nhưng… tôi có thể bổ sung ngay.”
Hạo Thiên đặt tay lên bàn, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: “Cần làm việc nhanh và chính xác. Đây không phải là thời gian thử nghiệm. Nếu cô không chắc chắn, tôi sẽ hỗ trợ hướng dẫn.”
Linh An đỏ mặt, vừa ngượng vừa cảm thấy chút xấu hổ. Cô thầm nhủ: “Anh ấy… nghiêm khắc thật… nhưng có vẻ không hẳn là khó chịu với mình.”
Suốt buổi sáng, Linh An và Hạo Thiên trao đổi liên tục. Mỗi khi cô mắc lỗi nhỏ hay diễn đạt chưa rõ ràng, ánh mắt anh lập tức tinh tế phát hiện, đôi khi nhíu mày, đôi khi chỉ lặng lẽ quan sát. Linh An cảm giác như mọi hành động, cử chỉ của mình đều được ghi nhớ.
Tuy nhiên, trong lúc làm việc, Linh An nhận ra Hạo Thiên cũng không hẳn là lạnh lùng tuyệt đối. Anh chỉ nghiêm túc với công việc, nhưng thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ, khi giải thích chi tiết dữ liệu cho cô, khiến cô cảm thấy vừa tò mò vừa… một chút ấm lòng.
Buổi trưa, họ nghỉ ăn tại văn phòng. Linh An ngồi đối diện Hạo Thiên, nhìn anh ăn vội bữa trưa giản đơn. Cô tự nhủ: “Anh ấy… trông nghiêm túc, nhưng lại giản dị. Không giống hình tượng công ty lớn mà người ta vẫn nói về ông chủ quyền lực.”
Hạo Thiên ngẩng lên, ánh mắt anh chạm vào cô. “Cô Linh An, buổi chiều chúng ta cần hoàn thành phần phân tích chi tiết. Đừng để chậm tiến độ.” Giọng điềm tĩnh, nhưng khiến Linh An cảm thấy có chút áp lực.
“Dạ… em biết rồi, em sẽ chuẩn bị sớm,” cô đáp, nở một nụ cười gượng.
Chiều hôm đó, xung đột bắt đầu nảy sinh. Trong lúc Linh An trình bày ý tưởng mới về chiến dịch truyền thông, Hạo Thiên bất ngờ phản biện: “Chiến lược này khả thi, nhưng rủi ro cao. Tôi đề nghị điều chỉnh các bước triển khai để giảm thiểu thất thoát.”
Linh An hơi bất ngờ, cố gắng giải thích: “Nhưng… nếu giữ nguyên, chúng ta có thể tiếp cận nhanh thị trường mục tiêu và tăng hiệu quả…”
Hạo Thiên nhíu mày, giọng nghiêm: “Cô đã xem xét đầy đủ rủi ro chưa? Tôi không muốn xảy ra sai sót nghiêm trọng. Đây là dự án quan trọng.”
Linh An đỏ mặt, cảm giác hơi bực bội: “Em đã nghiên cứu kỹ rồi! Nhưng anh… anh cứ nghi ngờ mọi thứ của em.”
Hạo Thiên dừng lại, nhìn cô chăm chú. Ánh mắt vừa nghiêm nghị, vừa tò mò: “Tôi chỉ muốn đảm bảo kết quả tốt nhất. Cô đừng nghĩ tôi nghi ngờ năng lực của cô. Chỉ là… cần minh bạch và chắc chắn.”
Linh An thở dài, nhìn xuống hồ sơ. Cô vừa cảm thấy bị “soi mói”, vừa nhận ra anh chỉ nghiêm khắc với công việc, không hẳn với con người cô. Nhưng cảm giác bực bội vẫn còn, khiến cô muốn chứng minh khả năng của mình.
Cả buổi chiều trôi qua trong không khí vừa căng thẳng vừa tập trung. Mỗi khi Linh An đưa ra ý tưởng, Hạo Thiên đều phản biện chi tiết. Đôi lúc, cô cảm thấy áp lực và bối rối, nhưng cũng học hỏi được nhiều điều mới.
Khi họ kết thúc công việc, Hạo Thiên đặt tay lên bàn, thở nhẹ: “Buổi hôm nay khá mệt, nhưng tôi hài lòng với tiến trình. Cô Linh An, cô có thể làm tốt hơn nếu tập trung và chuẩn bị kỹ.”
Linh An gật đầu, đỏ mặt: “Dạ… em sẽ cố gắng hơn.” Cô nhận ra rằng, dù xung đột xảy ra, nhưng sự nghiêm túc và chỉn chu của Hạo Thiên đã khiến cô học hỏi được rất nhiều.
Buổi tối, Linh An về nhà, ngồi xuống ghế sofa, nhấp một ngụm trà. Cô thở dài, tự nhủ: “Hợp tác với Hạo Thiên… vừa là cơ hội, vừa là thách thức. Mình phải thật cẩn thận, nhưng cũng phải chứng minh năng lực. Nếu không, chắc chắn sẽ bị anh ấy… nhận xét nghiêm khắc.”
Cô nhắn tin cho Ngọc Hà: “Hôm nay làm việc với Hạo Thiên… vừa căng thẳng vừa học hỏi nhiều. Anh ấy… nghiêm khắc thật, nhưng cũng khiến mình tò mò và muốn tìm hiểu thêm.”
Ngọc Hà trả lời ngay: “Thấy chưa? Cậu đang dần bước vào thế giới của anh ấy. Hãy cẩn thận… nhưng đừng ngại thể hiện bản thân.”
Linh An mỉm cười, trong lòng vừa lo lắng vừa háo hức. Cô biết, từ bây giờ, mỗi ngày làm việc với Hạo Thiên sẽ là một thử thách, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để cô trưởng thành, học hỏi và khám phá những rung động phức tạp mà trước đây cô chưa từng trải qua.
Buổi tối lặng lẽ trôi qua, ánh đèn thành phố chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng nhỏ của Linh An. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng về những ngày làm việc tiếp theo cùng Hạo Thiên – vừa căng thẳng, vừa thú vị, vừa đầy xung đột và tò mò.
Và như thế, Hợp tác bắt buộc này đã chính thức bắt đầu, mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa Linh An và Hạo Thiên – nơi xung đột, hiểu lầm và cảm xúc vừa nảy sinh sẽ dẫn dắt họ đi qua những thử thách, để từ đó từng bước khám phá và hiểu nhau hơn.