ánh nhìn định mệnh

Chương 5: Tiếng cười và nghi ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, không khí trong văn phòng khác hẳn so với ngày hôm trước. Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa kính, chiếu lên những chiếc bàn gọn gàng, tạo cảm giác dễ chịu và ấm áp. Linh An bước vào phòng họp, tay cầm tập hồ sơ dự án, lòng vẫn còn chút lo lắng sau buổi hợp tác căng thẳng ngày hôm qua với Hạo Thiên. Cô tự nhủ: “Hôm nay phải thật bình tĩnh… không được vụng về, không được lúng túng nữa.”

Nhưng điều cô không ngờ là, hôm nay mọi thứ sẽ trở nên khác hẳn, bởi cô chuẩn bị dùng chính sự hồn nhiên của mình để… phá băng.

Khi Linh An vừa đặt tập hồ sơ lên bàn, Hạo Thiên đã có mặt. Anh vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, vest đen gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại có phần tinh tế khiến cô vừa kính nể vừa e dè. Ánh mắt anh lướt qua Linh An, dừng lại một nhịp dài như muốn thẩm định toàn bộ cô. Linh An cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cô cố hít sâu, tự nhủ: “Phải dũng cảm… hãy để chính mình là chính mình.”

Cuộc họp bắt đầu, và mọi thứ vẫn nghiêm túc như mọi ngày. Hạo Thiên đưa ra những câu hỏi sắc sảo, yêu cầu Linh An giải thích các chi tiết dự án một cách rõ ràng. Cô cảm thấy áp lực nhưng cũng học hỏi được nhiều điều từ anh. Mỗi khi cô trả lời, Hạo Thiên đều chăm chú lắng nghe, ánh mắt đôi lúc dịu đi, khiến cô tự hỏi liệu anh có thực sự… chú ý tới mình không?

Đến giữa buổi họp, Linh An nhận ra một chi tiết nhỏ trong báo cáo mà mọi người đều bỏ qua. Cô bật cười nhẹ, chỉ vào màn hình: “Anh Hạo Thiên, xem này! Chúng ta có thể tận dụng phần dữ liệu này để tăng hiệu quả chiến dịch.”

Hạo Thiên nhìn theo, nhíu mày, nhưng rồi bất giác mỉm cười nhẹ. “Cô Linh An… đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười khi làm việc. Chẳng giống như hôm trước trong phòng họp…” Anh nói giọng trầm, nhưng có chút tò mò xen lẫn thích thú.

Linh An đỏ mặt, gãi gãi đầu: “Dạ… em chỉ muốn làm bớt căng thẳng một chút thôi ạ. Làm việc lâu quá, ai mà không cần chút tiếng cười.”

Cả phòng họp bỗng nhiên thoải mái hơn. Một vài đồng nghiệp cũng mỉm cười, không khí căng thẳng dường như bị phá tan nhờ nụ cười hồn nhiên của Linh An. Hạo Thiên ngồi im lặng, ánh mắt vẫn dõi theo cô, dường như đánh giá và quan sát.

Sau một vài giờ làm việc căng thẳng, Hạo Thiên quyết định giải lao. Anh đứng lên, đi về phía cửa sổ, nhìn ra thành phố, giọng trầm: “Hai tuần làm việc không dài, nhưng nếu không tận dụng tốt, kết quả sẽ không như mong đợi. Tôi hy vọng cô Linh An sẽ giữ được phong độ, không chỉ hôm nay mà cả trong những ngày tới.”

Linh An gật đầu, mắt lấp lánh: “Em sẽ cố gắng hết sức, anh yên tâm.” Cô mỉm cười hồn nhiên, và điều đó khiến Hạo Thiên không khỏi chú ý. Anh dường như nhận ra rằng, sự hồn nhiên của cô không làm giảm tính chuyên nghiệp, mà còn tạo ra một luồng không khí tích cực giữa những căng thẳng công việc.

Khi trở lại bàn làm việc, Linh An quyết định dùng một “chiêu thức” nhẹ nhàng để phá băng hoàn toàn. Cô lấy ra một tách trà thơm, đưa lên: “Anh Hạo Thiên, uống chút trà không? Nhìn anh căng thẳng quá, em sợ anh bị stress.”

Hạo Thiên khẽ nhíu mày, không khỏi ngạc nhiên trước sự quan tâm bất ngờ của cô. Anh cầm tách trà, hít nhẹ, rồi nhấp một ngụm. Không khí xung quanh bỗng nhiên dịu lại. Anh nhìn Linh An, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chứa đựng một chút tò mò: “Cô Linh An… chẳng hề sợ việc tôi nghiêm khắc với cô sao?”

Linh An nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch: “Sợ chứ… nhưng em nghĩ, nếu cứ căng thẳng quá thì làm sao hoàn thành tốt công việc được? Anh thấy đúng không ạ?”

Hạo Thiên im lặng một lúc, rồi gật đầu. Có điều gì đó trong thái độ hồn nhiên, không e dè của Linh An khiến anh cảm thấy vừa thú vị vừa khó hiểu. Anh bắt đầu nhận ra rằng, cô gái này không chỉ vụng về hay bối rối – cô có khả năng tạo ra sự cân bằng giữa nghiêm túc và thoải mái, giữa công việc và cảm xúc.

Buổi chiều, Linh An đưa ra một số ý tưởng mới về chiến dịch quảng bá, đồng thời kết hợp yếu tố sáng tạo và hồn nhiên. Một trong những ý tưởng của cô là tổ chức một mini game tương tác trên mạng xã hội, vừa thu hút khách hàng, vừa tạo sự gần gũi với thương hiệu.

Hạo Thiên nhìn cô trình bày, lông mày nhíu lại nhưng ánh mắt lại sáng lên. “Ý tưởng thú vị. Nhưng cần phân tích rủi ro và chi phí cụ thể hơn. Tôi muốn cô chuẩn bị bảng chi tiết trước buổi họp ngày mai.”

Linh An gật đầu, mắt lấp lánh: “Dạ, em sẽ chuẩn bị kỹ ạ. Anh yên tâm.”

Trong lúc họ trao đổi, một vài tình huống hài hước xảy ra. Linh An vô tình đánh rơi một cây bút, Hạo Thiên nhặt giúp cô, và cô thốt lên một câu: “Anh thật là… đúng kiểu người quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt.”

Hạo Thiên nhìn cô, mắt lấp lánh một chút thích thú. Anh trả lời lạnh lùng nhưng có phần tinh nghịch: “Cô Linh An… đang cố tình làm tôi để ý đến cô chứ gì?”

Linh An đỏ mặt, gãi gãi tóc: “Dạ… không phải đâu ạ. Chỉ là… vô tình thôi.”

Cả phòng họp bỗng nhiên vang lên tiếng cười nhẹ, không khí căng thẳng trước đó tan biến gần như hoàn toàn. Hạo Thiên đứng yên một lúc, ánh mắt nhìn cô đầy nghi ngờ nhưng cũng khó giấu được sự chú ý đặc biệt.

Buổi tối, khi Linh An trở về nhà, cô không khỏi mỉm cười khi nhớ lại từng khoảnh khắc trong ngày. Từ nụ cười hồn nhiên, tách trà bất ngờ, đến những câu nói tinh nghịch của cô khiến Hạo Thiên chú ý… tất cả tạo nên một ngày đầy ắp những tiếng cười và cả những nghi ngờ, tò mò từ anh.

Cô nhắn tin cho Ngọc Hà: “Hôm nay… anh Hạo Thiên dường như bắt đầu chú ý đến mình. Em dùng chút hồn nhiên và tinh nghịch thôi mà, nhưng không ngờ lại có tác dụng.”

Ngọc Hà trả lời ngay: “Thấy chưa? Tiếng cười của cậu đã phá băng. Anh Hạo Thiên không còn giữ khoảng cách hoàn toàn nữa đâu. Nhưng cẩn thận, sự chú ý này cũng sẽ kéo theo nhiều thử thách và xung đột đấy.”

Linh An mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ. Cô biết rằng hôm nay, chính sự hồn nhiên của mình đã tạo ra một bước ngoặt nhỏ trong mối quan hệ với Hạo Thiên. Nhưng cô cũng nhận ra rằng, sự chú ý của anh không hẳn là dễ dàng, và sẽ còn nhiều thử thách phía trước.

Trên đường về, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng cả con phố. Linh An tự nhủ: “Hãy cứ hồn nhiên và chân thành… nhưng cũng phải cẩn thận từng bước. Mỗi ngày làm việc với Hạo Thiên sẽ vừa căng thẳng, vừa thú vị. Và… em muốn hiểu anh ấy hơn.”

Và như thế, tiếng cười và nghi ngờ đã mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa Linh An và Hạo Thiên – nơi những khoảnh khắc hồn nhiên xen lẫn tinh tế tạo ra những rung động đầu tiên, khiến cả hai vừa tò mò vừa dần dần cảm nhận về nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×