ánh nhìn thầm lặng

Chương 3: Bài tập nhóm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiết học Hóa hôm nay khiến Linh vừa hồi hộp vừa háo hức. Lớp được xếp nhóm đôi để làm bài tập, và như một định mệnh ngọt ngào, Linh lại được ngồi cùng nam chính – cậu nam mà cô đã lén nhìn trong suốt những ngày qua.

Cô cẩn thận đặt vở và bút lên bàn, tim đập nhanh đến mức cô lo rằng cậu sẽ nghe thấy. Nam chính chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì, nhưng ánh mắt dịu dàng khiến Linh cảm thấy cả không gian như ấm lên.

“Chúng ta bắt đầu nhé?” – giọng cậu trầm ấm, vừa đủ để khiến Linh đỏ mặt.

Cả hai cúi xuống vở, bắt đầu trao đổi các bước giải bài. Những câu hỏi của Linh đôi khi vụng về, lúng túng, nhưng cậu nam luôn kiên nhẫn giải thích từng bước. Mỗi lần cậu nhìn cô, ánh mắt có vẻ khích lệ, khiến Linh cảm giác như tim mình bị kẹt lại một nhịp.

Trong lúc làm bài, bút của Linh vô tình lăn khỏi bàn, rơi xuống đất. Linh cúi xuống nhặt, và… đụng tay với tay nam chính. Cả hai giật mình, đỏ mặt nhìn nhau.

“À… xin lỗi…” – Linh lí nhí.

“Không sao…” – cậu ấy mỉm cười, nhấc bút giúp cô. Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ còn nhịp tim đập nhanh và ánh mắt lén lút trao nhau. Linh cảm thấy một niềm vui vụn vặt, ngọt ngào đến lạ thường.

Khi giải xong một bài tập, nam chính quay sang nhìn cô, gương mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt dịu dàng:

“Cậu làm tốt lắm, chỉ cần chú ý bước cuối thôi.”

Linh đỏ mặt, lúng túng mấp máy môi không biết trả lời ra sao. Cậu ấy lại mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp tục làm bài. Cô bỗng nhận ra, không chỉ vẻ bề ngoài mà cả cách cậu ấy quan tâm, tinh tế, khiến cô rung động nhiều hơn cô tưởng.

Trong quá trình làm bài, Linh vô tình nghe thấy cậu thì thầm với bản thân:

“Chỉ cần cậu hiểu bài là đủ rồi…”

Cô hơi sững lại, tim nhói lên. Dường như nam chính đã để ý đến cô, không chỉ qua những ánh mắt thoáng chốc, mà cả trong suy nghĩ thầm kín. Linh cười một cách vụng về, nhưng vẫn cảm thấy niềm vui lan tỏa khắp cơ thể.

Tiết học tiếp tục trôi qua với những câu hỏi hóc búa, nhưng Linh và nam chính phối hợp ăn ý hơn cả mong đợi. Mỗi khi cô giải được một câu khó, ánh mắt cậu liếc nhìn, mỉm cười và gật đầu khích lệ. Linh cảm thấy tự tin hơn, như thể có một sức mạnh vô hình từ cậu truyền sang.

Đến cuối tiết học, giáo viên thu bài và nhắc nhở các nhóm: “Hãy hoàn thành bài tập nhóm và chuẩn bị cho tiết học sau, mọi người nhớ hợp tác tốt nhé.” Linh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác bồi hồi, muốn kéo dài khoảnh khắc ngồi cùng nam chính thêm một chút nữa.

Ra khỏi lớp, Hân vỗ vai Linh:

“Thấy chưa, cậu ấy quan tâm cậu nhiều hơn cậu nghĩ đấy!”

Linh đỏ mặt, lúng túng, nhưng lòng lại lâng lâng vui sướng. Cô bước ra sân, ánh nắng chiều chiếu qua, lá vàng rơi nhẹ nhàng. Cô tự nhủ: Ngày hôm nay thật đáng nhớ. Chỉ một tiết học thôi, mà sao tim mình lại rung lên nhiều thế…

Trên đường về nhà, Linh nghĩ về những khoảnh khắc vụng về nhưng ngọt ngào: bàn tay chạm nhau, ánh mắt khích lệ, nụ cười dịu dàng… Mọi thứ đều như một bản nhạc nhẹ nhàng, mở đầu cho một hành trình thanh xuân ngây ngô, đầy rung động và những ánh mắt thầm lặng chưa nói thành lời.

Và trong lớp học, cậu nam vẫn lặng lẽ quan sát cô, không nói nhiều, nhưng ánh mắt dịu dàng ấy dường như đang nhắn nhủ: Chúng ta sẽ còn nhiều khoảnh khắc đáng nhớ hơn nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×