Sáng hôm sau, tiết thể dục khiến Linh vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô mang theo bộ đồng phục thể dục, mái tóc buộc gọn gàng, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp khi nghĩ đến việc phải tham gia hoạt động cùng nam chính – người luôn khiến cô đỏ mặt chỉ với một ánh mắt.
Khi cô bước vào sân, các bạn đã tụ tập thành nhóm, tiếng cười nói rộn rã khắp không gian. Gió thu thổi nhẹ qua, lá vàng rơi vương vãi trên mặt đất, tạo nên một khung cảnh vừa năng động vừa thân thuộc. Linh hít một hơi thật sâu, cố xua tan cảm giác hồi hộp, rồi bước tới nhóm của mình.
“Ôi, hôm nay chúng ta được ngồi nhóm cùng cậu ấy!” – Hân thì thầm, mắt sáng lên.
Linh đỏ mặt, cúi xuống nhặt quả bóng đang lăn gần chân. Cô biết rằng không chỉ mình, mà Hân cũng tinh ý nhận ra những rung động vụng về mà cô đang cố giấu.
Nam chính bước tới, ánh mắt nhìn Linh một cách nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến cô cảm nhận được sự quan tâm ẩn chứa trong đó. Cậu nở nụ cười, giọng trầm nhưng thân thiện:
“Cậu đã sẵn sàng chưa? Hôm nay sẽ vui lắm đấy.”
Tiết học bắt đầu với các trò chơi tập thể. Nhóm của Linh được xếp tham gia thi nhảy dây và chuyền bóng. Trong lúc chuẩn bị, Linh lúng túng vì chưa quen động tác, suýt vấp chân. Nam chính lập tức ra tay đỡ, bàn tay chạm vào cô, khiến tim cô nhói lên một cách lạ thường.
“Cẩn thận nhé!” – cậu ấy nói, giọng dịu dàng nhưng vẫn pha chút hài hước.
Cả nhóm bật cười, không khí trở nên vui nhộn hơn hẳn. Linh cũng cười, cảm giác căng thẳng ban đầu tan biến, nhường chỗ cho niềm vui và sự phấn khích. Mỗi lần nhảy dây, những ánh mắt lén lút trao nhau giữa cô và cậu như gửi đi những thông điệp vụng về mà không lời, khiến cả hai cảm thấy ngượng ngùng nhưng thích thú.
Khi đến phần chuyền bóng, một tình huống bất ngờ xảy ra: bóng bay trúng vào chân Linh, khiến cô suýt ngã. Nam chính vội vàng lao tới, đỡ lấy cô, khiến cả hai cùng ngã xuống cỏ. Cả lớp bật cười, nhưng Linh cảm thấy tim mình như đang nhảy múa. Ánh mắt cậu nam dịu dàng, tràn đầy quan tâm, khiến cô không thể nào quên khoảnh khắc này.
“Cậu… ổn chứ?” – cậu ấy hỏi, giọng chân thành.
“Ừ… cảm ơn…” – Linh lí nhí, đỏ bừng mặt.
Tiếp theo là phần thi chạy tiếp sức. Linh được xếp cùng nam chính. Khi cậu trao cho cô cây gậy tiếp sức, ánh mắt họ chạm nhau một lần nữa. Linh cảm giác như cả thế giới xung quanh lặng đi trong khoảnh khắc ấy. Cô chạy hết sức mình, nhưng vẫn thấy đôi mắt cậu dõi theo từng bước chân, như muốn nhắn nhủ: Cậu làm tốt lắm…
Cuộc thi kết thúc với những tiếng hò reo, cổ vũ của cả lớp. Dù đội của Linh không giành chiến thắng, nhưng cô cảm thấy thật hạnh phúc. Những khoảnh khắc vui vẻ, ánh mắt, nụ cười, những cú chạm tay vụng về đã tạo nên một ngày khó quên.
Sau khi thu dọn dụng cụ, Linh và nam chính cùng đi ra ngoài sân. Cậu ấy cúi xuống nhặt lá rơi trên áo cô, hành động nhỏ nhưng đầy quan tâm. Linh đỏ mặt, vừa bất ngờ vừa vui sướng: Sao một hành động đơn giản lại làm tim mình rung đến thế?
Trên đường về lớp, Hân trêu:
“Nhìn kìa, hôm nay cậu ấy quan tâm cậu nhiều thế, thấy chưa?”
Linh chỉ biết cười, mặt nóng bừng, nhưng trong lòng cảm giác ngọt ngào trào dâng. Cô tự nhủ: Chỉ một tiết thể dục thôi mà sao lại đáng nhớ đến vậy… Thanh xuân quả thật ngọt ngào và vụng về.
Khi trở lại lớp, Linh ngồi xuống, tay run run ghi lại vài dòng nhật ký trong cuốn sổ nhỏ:
“Hôm nay thật vui. Cậu ấy… nhìn mình nhiều hơn, và mình… hạnh phúc lạ thường. Chỉ là ánh mắt thôi, mà sao tim mình rung động đến vậy?”
Ngày hôm ấy khép lại, nhưng Linh biết rằng những khoảnh khắc ngọt ngào, những tiếng cười và ánh mắt vụng về hôm nay sẽ trở thành kỷ niệm khó quên. Và nam chính, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp, sẽ tiếp tục là một phần không thể thiếu trong câu chuyện thanh xuân ngây ngô của cô.