Buổi chiều thứ Ba, Linh quyết định vào thư viện hoàn thành nốt bài tập còn dang dở. Không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ từ những ô cửa sổ cao khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn sau một ngày dài. Cô đi qua các kệ sách, tìm một góc yên tĩnh, rồi mở vở ra và bắt đầu ghi chép.
Nhưng chưa kịp tập trung, cô bỗng nhận ra nam chính cũng ở đó, ngồi ở bàn gần bên, ánh mắt chăm chú đọc sách. Tim Linh đập nhanh, vừa lo lắng vừa hứng khởi: Chỉ cần nhìn cậu ấy từ xa thôi, mình đã thấy vui rồi.
Cô cố gắng tập trung vào bài tập, nhưng ánh mắt lại vô thức lướt qua cậu nam, thấy cậu nghiêng người đọc sách, thỉnh thoảng gãi đầu một cách tự nhiên. Linh mỉm cười vụng về, vừa muốn gần lại, vừa sợ làm phiền.
Một lúc sau, cậu nam dường như nhận ra cô, nhìn sang, nhíu mày một chút rồi mỉm cười. Linh đỏ bừng mặt, cúi xuống tập trung vào bài tập. Cô nghe thấy tiếng bút lách cách trên vở, nhưng trong lòng lại nhộn nhịp, như thể mỗi nhịp tim đang hòa theo nhịp bút.
Tiếp tục làm bài, Linh gặp một câu hỏi hóc búa. Cô thở dài, định tự giải, nhưng rồi ánh mắt vô tình lướt qua nam chính. Cậu nhìn cô, gật đầu như đang nói: Mình giúp cậu nhé.
“Cậu cần giúp không?” – giọng trầm ấm, dịu dàng.
Linh gật đầu, tim đập loạn nhịp. Họ cùng nhau giải từng bước, cậu nam hướng dẫn cẩn thận, kiên nhẫn. Mỗi lần cô nhìn lên, ánh mắt họ chạm nhau, nhưng cả hai đều nhanh chóng quay xuống, như vừa muốn tiếp xúc nhưng lại e ngại.
Trong lúc giải bài, bút của Linh lại rơi. Cậu nam nhặt lên, đưa lại cho cô, nhưng lần này, cả hai vô tình chạm tay nhẹ. Linh đỏ mặt, tim nhói lên một cách lạ lùng. Cậu ấy mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt dịu dàng khiến cô cảm thấy ấm áp.
Khoảng thời gian ở thư viện trôi qua trong lặng lẽ nhưng ngọt ngào. Họ cùng nhau hoàn thành bài tập, cùng nhau sắp xếp sách vở, nhưng không cần nhiều lời nói, chỉ là sự hiện diện của nhau đã đủ làm trái tim rung động.
Trước khi rời thư viện, nam chính quay sang nói:
“Cậu học chăm chỉ nhỉ. Mình thấy cậu ghi chú rất cẩn thận.”
“Cảm ơn…” – Linh lí nhí, mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại lâng lâng vui sướng.
Trên đường về nhà, Linh nghĩ về khoảnh khắc lặng lẽ ở thư viện. Cô nhận ra rằng, đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ nhỏ, cũng đủ khiến trái tim rung động. Những phút giây tưởng chừng đơn giản ấy lại trở thành kỷ niệm đáng nhớ, mở ra một chương mới trong câu chuyện thanh xuân của cô.
Về đến phòng, cô lấy cuốn sổ nhỏ ra, ghi lại vài dòng:
“Hôm nay, chỉ ở thư viện thôi mà tim mình nhảy loạn nhịp. Ánh mắt cậu ấy… ánh mắt ấy khiến mình vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Thanh xuân của mình, bắt đầu từ những khoảnh khắc lặng lẽ như thế này.”
Linh cất cuốn sổ vào ngăn bàn, mỉm cười. Cô biết rằng những rung động đầu đời này sẽ còn theo cô qua từng ngày, từng tiết học, từng ánh mắt vụng về nhưng đầy ý nghĩa, dần dần biến thành một tình cảm ngọt ngào, sâu sắc mà cô chưa từng trải qua.