ánh nhìn thầm lặng

Chương 6: Một tin nhắn vụng về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, Linh vừa về đến phòng, đặt cặp xuống, thở dài nhẹ nhõm. Bài tập ở thư viện đã xong, nhưng tim cô vẫn nhộn nhịp, những khoảnh khắc lặng lẽ bên nam chính cứ hiện lên trong đầu. Cô mở điện thoại, vô thức kiểm tra tin nhắn.

Bất ngờ, màn hình sáng lên với một thông báo mới. Linh giật mình, tim đập nhanh: tin nhắn từ số của nam chính.

“Cậu về chưa?” – dòng tin nhắn ngắn ngủi, đơn giản nhưng khiến Linh đỏ bừng mặt.

Cô lưỡng lự một giây, rồi nhanh tay trả lời:

“Ừ… về rồi… vừa xong bài tập.”

Nhấn gửi xong, cô tự nhủ: Sao mình trả lời vụng thế này… Nhưng rồi nụ cười lại nở trên môi. Chỉ cần một dòng tin nhắn thôi, tim cô như đang nhảy múa.

Không lâu sau, cậu ấy trả lời:

“Bài tập khó không? Mình có thể giúp cậu được không?”

Linh cắn môi, tay run run gõ phím:

“Ừ… cũng ổn… nhưng… nếu cậu rảnh…”

Tin nhắn vừa gửi đi, Linh đỏ bừng mặt, tự hỏi: Sao mình lại nhắn vụng thế này nhỉ… Tim cô đập thình thịch, không biết cậu ấy sẽ nghĩ gì.

Một lát sau, tin nhắn tiếp theo xuất hiện:

“Ừ… rảnh mà. Vậy tối nay mình qua, giải giúp cậu nhé?”

Linh hít một hơi sâu, vừa vui mừng vừa hồi hộp: Cậu ấy… thật sự muốn giúp mình… Cô gõ vội:

“Ok… cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Cả buổi chiều, Linh cứ ngồi ôm điện thoại, tim nhộn nhịp mỗi khi tin nhắn xuất hiện. Cô không biết phải nghĩ gì, chỉ biết cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.

Tối hôm đó, nam chính đến nhà Linh. Anh ấy mang theo sách, vở, và nụ cười dịu dàng khiến Linh đỏ mặt không ngớt. Hai người ngồi xuống bàn học, bắt đầu giải bài tập. Linh vụng về, hay mắc lỗi, nhưng cậu ấy luôn kiên nhẫn, hướng dẫn từng bước, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quan tâm.

Trong lúc giải bài, Linh lại vô tình đánh rơi bút. Nam chính nhặt giúp cô, tay chạm nhẹ vào cô. Linh đỏ bừng mặt, cúi xuống, tim nhói lên một cách lạ lùng. Cậu ấy chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt đầy trìu mến khiến cô cảm thấy ấm áp.

Sau khi xong bài tập, nam chính đứng dậy, thu dọn sách vở, ánh mắt dừng lại một chút trên cô:

“Cậu làm tốt lắm. Chỉ cần tin tưởng bản thân hơn thôi.”

Linh không biết nên nói gì, chỉ biết mỉm cười, tay cầm điện thoại, nhớ lại những tin nhắn vụng về trước đó. Cô tự nhủ: Chỉ một vài dòng tin nhắn thôi, mà sao tim mình lại rung lên nhiều thế…

Sau khi cậu ấy về, Linh lại mở cuốn sổ nhỏ ra, ghi lại mọi khoảnh khắc:

“Hôm nay thật vui. Tin nhắn… ánh mắt… và cả sự quan tâm nhỏ nhặt ấy khiến mình hạnh phúc. Thanh xuân này thật ngọt ngào, dù vụng về nhưng quá đáng nhớ.”

Cô đặt sổ xuống, thở dài nhẹ nhõm. Cô biết rằng những rung động đầu đời, dù ngây ngô và vụng về, sẽ còn theo cô qua từng ngày, từng ánh mắt, từng tin nhắn, dần trở thành một tình cảm ngọt ngào mà cô chưa từng trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×