ánh nhìn thầm lặng

Chương 7: Chuẩn bị cho văn nghệ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm nay, không khí lớp học 10A3 trở nên náo nhiệt hơn thường lệ. Lớp được giao chuẩn bị một tiết mục văn nghệ chào mừng tuần lễ văn hóa của trường, và Linh cảm thấy vừa háo hức vừa lo lắng. Cô không chỉ bận tâm đến việc phải biểu diễn, mà còn hồi hộp vì sẽ phải tham gia cùng nam chính – người đã khiến trái tim cô rung động từ những ánh mắt, những tin nhắn vụng về.

“Linh, cậu nghĩ xem mình sẽ hát hay múa gì nhỉ?” – Hân hỏi, mắt lấp lánh niềm vui.

“Ờ… mình… mình chưa nghĩ ra…” – Linh lí nhí, cảm giác ngượng ngùng trỗi dậy khi nhìn quanh, thấy nam chính đang đứng gần bảng, cùng các bạn sắp xếp đạo cụ.

Nam chính quay sang, ánh mắt dừng lại một khoảnh khắc trên cô, rồi mỉm cười:

“Cậu muốn thử hát không? Mình thấy giọng cậu chắc cũng hay đó.”

Linh đỏ bừng mặt, vừa bất ngờ vừa vui sướng: Cậu ấy… để ý đến mình à… Cô chỉ biết gật đầu, tim đập nhanh.

Buổi luyện tập bắt đầu, lớp chia nhóm, nhạc bật lên, ánh đèn chiếu vào sân khấu tạm thời dựng trong lớp. Linh và nam chính được xếp đứng gần nhau. Cả hai cùng nhịp bước, cùng hòa giọng, nhưng từng ánh mắt lén lút, từng nụ cười vụng về lại khiến khoảnh khắc trở nên ngọt ngào hơn cả lời thoại.

Trong lúc luyện tập, Linh vô tình vấp chân, suýt ngã. Nam chính kịp thời đưa tay đỡ, kéo cô đứng thẳng. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, cả hai đều đỏ mặt, tim nhói lên một cách lạ thường. Cậu chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng ánh mắt dịu dàng đủ để khiến Linh cảm thấy ấm áp và an toàn.

“Cậu ổn chứ?” – giọng trầm ấm nhưng nhẹ nhàng.

“Ừ… cảm ơn…” – Linh lí nhí, mắt cúi xuống, nhưng trong lòng lại rộn rã vui sướng.

Những buổi tập tiếp theo, họ cùng nhau luyện tập nhiều lần, từ nhảy múa đến phối hợp nhịp nhàng từng bước đi. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, mỗi lần cậu nam khích lệ bằng một nụ cười hay cái gật đầu, Linh đều cảm thấy rung động, vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Một buổi chiều, khi luyện tập xong, nhóm tụ tập quanh bàn để uống nước. Nam chính ngồi cạnh Linh, nhẹ nhàng đưa cho cô chai nước. Linh nhận, tay chạm tay cậu, đỏ mặt quay đi, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào: Chỉ là một hành động nhỏ thôi, mà sao lại khiến tim mình loạn nhịp thế này…

Hân tinh ý nháy mắt:

“Nhìn kìa, hôm nay cậu ấy quan tâm cậu nhiều quá. Coi chừng đỏ mặt cả buổi đó nhé!”

Linh chỉ biết cười, không dám trả lời, nhưng trong lòng lại lâng lâng vui sướng. Cô nhận ra rằng, thanh xuân này, không chỉ là những tiết học, những bài tập, mà còn là những khoảnh khắc ngượng ngùng, những ánh mắt dịu dàng, những hành động vụng về nhưng tràn đầy ý nghĩa.

Ngày hôm đó khép lại, Linh cầm cuốn sổ nhỏ, ghi lại vài dòng:

“Hôm nay thật vui. Những ánh mắt, nụ cười, và cả những hành động nhỏ nhặt ấy khiến tim mình rung động. Thanh xuân quả thật ngọt ngào, vụng về, nhưng đáng nhớ vô cùng.”

Và Linh biết rằng, với mỗi buổi luyện tập, với từng khoảnh khắc bên nam chính, cô đang viết nên một câu chuyện thanh xuân ngây ngô, đầy rung động và ánh mắt thầm lặng mà không cần lời nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×