ánh nhìn thầm lặng

Chương 8: Cơn mưa bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, tiết học cuối cùng vừa kết thúc, Linh cùng Hân bước ra sân trường. Bầu trời xám xịt, những đám mây dày đặc báo hiệu một cơn mưa bất ngờ. Linh vừa bước ra khỏi cửa lớp, thì những hạt mưa rơi lất phất lên tóc và áo, khiến cô giật mình.

“Ôi trời! Mưa rồi kìa!” – Hân la lên, vừa chạy vừa cười, tay che đầu bằng tập vở.

Linh lúng túng, bước chậm lại, cố gắng tìm nơi trú mưa. Trong lúc ấy, cô nhận ra nam chính cũng đang bước ra sân, nhìn cô với ánh mắt lo lắng:

“Linh! Nhanh lên, che mình nào!”

Cậu giơ tay, vừa đủ để kéo Linh đến dưới mái hiên gần đó. Họ đứng sát nhau, mưa rơi tầm tã ngoài sân, tiếng mưa vỗ lên mái tôn vang đều đều. Linh đỏ bừng mặt, tim đập nhanh. Khoảnh khắc này vừa bất ngờ vừa lãng mạn, khiến cô cảm giác như tim mình nhảy loạn nhịp.

“Cậu có sao không?” – cậu hỏi, giọng trầm ấm, ánh mắt dịu dàng.

“Ừ… không sao…” – Linh lí nhí, mắt cúi xuống, tay bấu chặt vào cặp.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cả sân trường gần như vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng thở của hai người. Nam chính khẽ mỉm cười, đưa tay quét những giọt mưa rơi trên tóc Linh. Khoảnh khắc tay chạm nhau, tim cô nhói lên, đỏ bừng mặt, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.

“Cậu… ướt hết rồi, để mình đưa cậu về nhé.” – cậu nói, giọng vừa lo lắng vừa dịu dàng.

Linh ngập ngừng, nhưng rồi gật đầu, cảm giác an toàn lan tỏa trong lòng khi đi cạnh cậu. Họ cùng nhau chạy qua sân trường, những bước chân vội vã, nước mưa bắn tung tóe, nhưng cả hai đều cười, những tiếng cười trong trẻo vang lên giữa trời mưa.

Trên đường về nhà, nam chính che ô cho Linh, ánh mắt thi thoảng lướt qua cô, dịu dàng và trìu mến. Linh cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tự nhủ: Chỉ một cơn mưa thôi mà sao lại khiến mọi thứ trở nên đáng nhớ và ngọt ngào đến vậy…

Khi đến trước cửa nhà Linh, cậu thò tay giúp cô chỉnh lại mái tóc ướt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:

“Về đến nơi rồi, nhớ giữ ấm nhé. Mai trời sẽ lạnh hơn đó.”

“Cảm ơn…” – Linh lí nhí, mặt đỏ bừng, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Sau khi nam chính rời đi, Linh đứng một lúc, nhìn theo bóng dáng khuất dần trong mưa. Cô lấy cuốn sổ ra, viết nhanh vài dòng:

“Hôm nay… cơn mưa bất ngờ… và cậu ấy… khiến tim mình rung động quá mức. Thanh xuân này thật kỳ diệu, những khoảnh khắc nhỏ bé mà ngọt ngào, vụng về nhưng đáng nhớ vô cùng.”

Linh đặt cuốn sổ xuống, mỉm cười, tim vẫn còn rộn rã. Cô biết rằng, với mỗi ngày trôi qua, mỗi khoảnh khắc, những rung động ngây ngô nhưng chân thành giữa cô và nam chính sẽ dần trở thành một phần không thể thiếu trong câu chuyện thanh xuân của mình – một câu chuyện ngọt ngào, vụng về, đầy ánh mắt thầm lặng và những nụ cười không lời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×