ánh nhìn thầm lặng

Chương 9: Lớp học ngoài trời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm nay, cô giáo thông báo lớp sẽ tổ chức một tiết học ngoài trời, tận dụng không gian sân trường rộng rãi để vừa học vừa thư giãn. Linh háo hức, vừa chuẩn bị sách vở, vừa nghĩ đến việc được gần nam chính – người luôn khiến tim cô rung động mỗi khi gặp.

Khi ra sân, lớp được xếp thành các nhóm nhỏ, bàn ghế di chuyển gọn gàng dưới tán cây, ánh nắng nhẹ xuyên qua kẽ lá, chiếu lên từng khuôn mặt. Không khí vừa náo nhiệt vừa thoải mái, những tiếng cười rộn ràng vang lên khắp nơi.

“Ôi, hôm nay vui quá!” – Hân reo lên, mắt lấp lánh, kéo tay Linh chạy tới chỗ nhóm mình.

Linh vừa đặt cặp xuống, thì nam chính bước tới, tay cầm sách, ánh mắt dừng lại trên cô. Khoảnh khắc chạm mắt, tim cô nhói lên, đỏ bừng mặt, vội vàng cúi xuống sắp xếp sách vở.

Tiết học bắt đầu với phần thảo luận nhóm. Linh và nam chính lại được xếp chung, họ cùng nhau ghi chép, trao đổi ý kiến. Mỗi khi cậu nhìn cô, Linh đều cảm thấy nhịp tim loạn nhịp, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc.

Trong lúc thảo luận, Hân tinh nghịch giục:

“Linh, cậu thử nói ý kiến của mình đi! Đừng chỉ lắng nghe mãi!”

Linh đỏ mặt, lí nhí nêu quan điểm, nhưng vô tình nói hơi lộn xộn. Nam chính khẽ cười, nhìn cô dịu dàng, rồi nhẹ nhàng gợi ý:

“Cậu muốn mình giải thích cách trình bày dễ hiểu hơn không?”

Cô gật đầu, tim nhảy loạn nhịp. Họ cùng nhau viết bảng, trao đổi tay đôi, ánh mắt thoáng chạm nhau, khiến không khí trở nên ngọt ngào mà vụng về.

Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi, thổi bay một tờ giấy trong bài tập của Linh. Cô lao theo, nhưng vô tình va phải vai nam chính. Cả hai giật mình, đỏ mặt nhìn nhau.

“Xin lỗi… mình…” – Linh lí nhí.

“Không sao…” – cậu ấy cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn trìu mến.

Nhưng đúng lúc ấy, một bạn cùng lớp nhìn thấy, tưởng Linh đang “làm nũng” với nam chính, liền trêu chọc:

“Ê, nhìn kìa! Linh và cậu ấy thân mật ghê!”

Linh đỏ mặt, vội vàng nép vào, còn nam chính chỉ biết cười trừ, không giải thích. Cả lớp bật cười, không khí vừa vui nhộn vừa xôn xao. Linh vừa ngượng vừa bực mình, tự nhủ: Sao mọi chuyện lại bị hiểu lầm dễ dàng thế nhỉ…

Sau khi lớp học kết thúc, nam chính lại bước tới gần Linh, nhẹ nhàng nói:

“Đừng bận tâm. Mình biết cậu không như mọi người nghĩ.”

Linh nhìn cậu, tim mềm nhũn, cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp. Cô chỉ biết mỉm cười, lòng lâng lâng vui sướng. Những hiểu lầm nhỏ ấy, thay vì làm cô khó chịu, lại khiến cô nhận ra sự quan tâm và dịu dàng từ nam chính sâu sắc hơn.

Trên đường về, Linh vừa đi vừa nghĩ về khoảnh khắc ngoài trời: ánh nắng, gió nhẹ, tiếng cười của cả lớp, và những ánh mắt thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa của nam chính. Cô biết rằng, thanh xuân của mình không chỉ là học tập, mà còn là những rung động ngây ngô, những phút giây vui nhộn và ngọt ngào không thể quên.

Về đến phòng, cô mở cuốn sổ nhỏ ra, ghi lại:

“Hôm nay thật vui, tuy có chút hiểu lầm nhưng lại càng khiến tim mình rung động. Mọi thứ thật nhẹ nhàng, ngọt ngào và vụng về… Thanh xuân của mình đang từng bước hiện lên trong từng ánh mắt, từng nụ cười, từng hành động nhỏ nhặt ấy.”

Linh đặt sổ xuống, nở nụ cười nhẹ, biết rằng mỗi ngày trôi qua, câu chuyện thanh xuân ngây ngô, đầy rung động và ánh mắt thầm lặng của cô và nam chính sẽ còn trở nên sống động và ngọt ngào hơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×