Buổi chiều hôm đó, Lâm Tiểu Dung bước vào phòng họp của công ty Hạ Dạ Thần với cảm giác vừa hứng thú vừa lo lắng. Cô mang theo một chiếc túi đầy các bản mẫu, sổ ghi chú và laptop, sẵn sàng cho cuộc thảo luận trực tiếp với CEO nổi tiếng này.
Hạ Dạ Thần đã có mặt từ trước, đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía thành phố nhộn nhịp. Khi nhìn thấy Tiểu Dung bước vào, anh gật đầu nhẹ, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng.
“Cô Tiểu Dung, hãy đặt tất cả các bản mẫu lên bàn. Chúng ta sẽ xem xét từng chi tiết.” Giọng anh trầm, đều, nhưng có sức nặng khiến cô không thể không tập trung.
Tiểu Dung hít một hơi thật sâu, mở laptop, đặt các bản mẫu cạnh nhau. Cô vừa chuẩn bị tinh thần để giải thích ý tưởng của mình thì Hạ Dạ Thần bất ngờ bước đến, nhấc một bản mẫu lên và nhìn chăm chú.
“Cái này… cô muốn hướng tới nhóm khách hàng nào?” Anh hỏi, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu toàn bộ chiến lược của cô.
Tiểu Dung liền giải thích chi tiết:
“Đây là hướng dành cho khách hàng trẻ tuổi, năng động, thích sự sáng tạo nhưng vẫn tinh tế. Em đã dựa trên khảo sát thị trường và phong cách hiện tại của họ.”
Hạ Dạ Thần gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua các bản mẫu khác. Khi anh đặt tay lên một bản mẫu có màu sắc nổi bật, cô bất giác thấy… một sự thay đổi trong cách nhìn của anh.
“Cái này… quá sặc sỡ. Nó có thể gây phản cảm với nhóm khách hàng trung niên.” Anh nói, giọng vẫn đều nhưng có vẻ nghiêm trọng hơn.
Tiểu Dung hơi bối rối, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh:
“Dạ… em nghĩ rằng, với nhóm khách hàng trẻ, màu sắc nổi bật sẽ thu hút sự chú ý. Nhưng nếu anh muốn, em có thể điều chỉnh.”
Hạ Dạ Thần nhíu mày, đứng lên, đi lại quanh bàn, như đang suy nghĩ sâu. Cô cảm giác áp lực nặng nề, nhưng cũng thấy một thứ gì đó… thu hút, khiến cô không thể rời mắt.
Trong lúc đó, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ Minh Thư:
“Có chuyện gấp! Hãy trả lời ngay nhé!”
Cô nhìn vào màn hình, nhưng lo lắng về cuộc họp, cô chưa dám mở. Thế nhưng, chỉ vài giây sau, Hạ Dạ Thần đã bước lại gần, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại của cô.
“Có chuyện gì gấp sao?” Anh hỏi, giọng đều, nhưng ánh mắt hơi sắc.
Tiểu Dung hốt hoảng, vội vã giấu điện thoại xuống:
“À… không có gì đâu ạ.” Cô cố cười, nhưng tim đập mạnh.
Hạ Dạ Thần gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ. Anh quay lại xem các bản mẫu. Một phút trôi qua, không khí im lặng đến mức cô cảm thấy hơi ngột ngạt.
Đột nhiên, một bản mẫu trên bàn rơi xuống sàn. Tiểu Dung cúi xuống nhặt, và trong lúc đó, ánh mắt họ vô tình chạm nhau. Cô nhìn thấy một chút khó chịu trong ánh mắt anh, nhưng không kịp hỏi, thì anh đã cúi xuống nhặt bản mẫu giúp cô.
“Cô cần giữ cẩn thận hơn. Một sai sót nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến dịch.” Giọng anh nghiêm khắc, nhưng trong sâu thẳm, cô nhận thấy có sự quan tâm.
Tiểu Dung gật đầu, hơi run:
“Dạ… em sẽ chú ý.”
Cuộc họp tiếp tục. Tiểu Dung trình bày các ý tưởng, Hạ Dạ Thần lắng nghe, nhưng thi thoảng lại nhíu mày. Cô cảm thấy căng thẳng, như đang đứng trên một sàn đấu mà mỗi bước đi đều bị quan sát kỹ lưỡng.
Đột nhiên, một cuộc điện thoại quan trọng của anh vang lên. Hạ Dạ Thần nhìn màn hình, nhíu mày, rồi nhanh chóng bước ra ngoài để nhận cuộc gọi.
Cô thở phào, tưởng rằng không khí sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng ngay sau đó, một trợ lý bước vào, đưa cho cô một email:
“Lâm Tiểu Dung, anh Dạ Thần muốn cô xem lại bản mẫu này ngay lập tức. Có vẻ như anh ấy không hài lòng.”
Tiểu Dung mở email, nhìn vào những dòng chữ: bản mẫu cô mất vài giờ chuẩn bị, giờ bị phản hồi gay gắt từ Hạ Dạ Thần. Cô bối rối, cảm giác bị đánh giá khắt khe khiến tim đập nhanh.
Chẳng hiểu sao, cô lại nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm qua tại quán cà phê: nụ cười thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng, và giờ đây là sự nghiêm khắc tuyệt đối. Cô tự nhủ:
“Anh ấy… liệu có thực sự ghét mình không?”
Nhưng khi Hạ Dạ Thần trở lại phòng họp, anh nhìn cô, ánh mắt vẫn sắc bén, nhưng giọng nói bình tĩnh:
“Cô có thể điều chỉnh bản mẫu này theo hướng tôi vừa nói không?”
Tiểu Dung gật đầu, nhấn mạnh:
“Dạ, em sẽ làm ngay.”
Cô ngồi xuống, bắt đầu chỉnh sửa. Nhưng trong lòng, cảm giác bị hiểu lầm bắt đầu hình thành. Cô tự hỏi: anh có đang xem thường năng lực của mình không? Hay chỉ là cách anh kiểm tra sự kiên nhẫn của cô?
Buổi chiều trôi qua, Tiểu Dung gần như không dám nhìn lên. Cô tập trung vào các bản mẫu, điều chỉnh từng chi tiết. Mỗi khi Hạ Dạ Thần bước lại gần, cô lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, và một phần nào đó, cảm giác vừa lo lắng, vừa tò mò càng trở nên rõ rệt.
Đúng lúc cô đang sắp xếp lại một bản mẫu, Hạ Dạ Thần bước đến, cầm một chiếc bút trên tay. Anh nghiêm mặt:
“Cô cần chỉnh màu sắc ở phần này, và font chữ ở đây chưa phù hợp với hình ảnh tổng thể. Hãy xem xét kỹ trước khi gửi.”
Tiểu Dung gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Cô tự nhủ:
“Anh ấy… có thực sự đánh giá đúng năng lực của mình không? Hay là… chỉ muốn kiểm soát?”
Cảm giác hiểu lầm này khiến cô hơi căng thẳng, nhưng đồng thời cũng làm tim cô rung động. Có điều gì đó về anh, vừa đáng sợ, vừa hấp dẫn, khiến cô không thể rời mắt.
Buổi họp kết thúc. Tiểu Dung thu dọn đồ đạc, còn Hạ Dạ Thần đứng bên cửa, ánh mắt dõi theo.
“Khi nào cô hoàn tất bản mẫu, gửi cho tôi. Chúng ta sẽ xem xét lần cuối vào sáng mai.” Anh nói, giọng đều, không hề thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn khiến cô cảm thấy áp lực.
Tiểu Dung gật đầu, bước ra khỏi phòng họp. Cô vừa đi vừa thở dài: vừa mệt mỏi, vừa bối rối. Cảm giác hiểu lầm đầu tiên về Hạ Dạ Thần – rằng anh có vẻ quá khắt khe và khó gần – đang hình thành trong cô.
Nhưng đồng thời, một luồng cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim: dù căng thẳng, dù áp lực, nhưng cô không thể phủ nhận sự thu hút mạnh mẽ từ người đàn ông này.
Ra ngoài tòa nhà, cô gọi điện thoại cho Minh Thư, giọng vừa bực vừa lo:
“Minh Thư… hôm nay… anh ấy khó chịu lắm. Em không biết có làm sai gì không.”
Minh Thư cười khẩy:
“Ơ kìa, Tiểu Dung! Anh ấy chỉ nghiêm túc thôi mà, không phải ghét em đâu. Nhưng mà… có vẻ anh ta thích kiểm tra em nhỉ?”
Tiểu Dung nhíu mày:
“Kiểm tra? Em… không chắc nữa. Nhưng em cảm thấy áp lực lắm. Thật sự là… anh ấy… quá khác người.”
Minh Thư cười nhẹ:
“Đúng vậy! Nhưng em sẽ thấy, anh ấy không hẳn là người khó gần đâu. Chỉ là cách biểu lộ tình cảm hơi… phức tạp.”
Tiểu Dung cúp máy, lòng vừa bực, vừa tò mò, vừa bối rối. Cô biết rằng, hiểu lầm đầu tiên này chỉ là bước khởi đầu. Mối quan hệ giữa cô và Hạ Dạ Thần sẽ còn nhiều thử thách, nhiều cảm xúc khó đoán, và cả những khoảnh khắc khiến tim cô loạn nhịp.
Nhưng một điều chắc chắn: từ hôm nay, cuộc sống của Tiểu Dung sẽ không còn bình yên như trước nữa. Và chính những hiểu lầm, va chạm đầu tiên này, sẽ dần dần mở ra một câu chuyện tình yêu vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào, đầy bất ngờ.