Tôi chưa từng nghĩ, khoảng cách giữa “quan tâm” và “thương tổn” lại mỏng đến vậy.
Chỉ một ánh nhìn dài hơn bình thường, một sự im lặng không đúng lúc… cũng đủ khiến người khác nhận ra điều không nên.
Buổi sáng hôm ấy, Tổng giám đốc có cuộc họp với đối tác lớn. Tôi chuẩn bị tài liệu, cà phê, và cả bản dự phòng hợp đồng như thường lệ.
Trước khi anh đi, tôi khẽ nhắc:
“Anh nhớ ăn sáng một chút nhé. Hôm nay họp dài lắm.”
Anh liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng dịu. “Cô lo cho tôi à?”
Tôi cười. “Cho công việc thôi.”
Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi rời khỏi phòng.
Cửa vừa đóng lại, tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.
Tôi tự nhủ, đúng rồi, là vì công việc thôi mà.
Nhưng có lẽ, trong trái tim tôi, sự phân định đó đã mờ đi từ lâu.
Buổi chiều, anh về muộn. Trên áo còn vương mùi thuốc lá – thứ mùi tôi chưa từng thấy anh mang theo.
Anh đặt cặp xuống bàn, giọng trầm thấp:
“Hợp đồng tạm ổn. Nhưng đối tác này mệt mỏi thật.”
Tôi rót nước cho anh, khẽ nói:
“Anh nghỉ một lát đi.”
Anh nhận ly nước, ánh mắt dừng trên bàn tay tôi vài giây.
“Ngón tay cô vẫn còn vết đỏ.”
Tôi giật mình, rụt tay lại. “Không sao ạ.”
Anh thở khẽ. “An Nhiên, cô lúc nào cũng giấu.”
Giọng anh không trách móc, chỉ buồn.
Tôi bối rối cúi đầu. “Tôi không muốn anh lo.”
“Còn tôi thì không muốn thấy người khác im lặng vì sợ phiền tôi.”
Câu nói ấy khiến không khí trong phòng như đặc quánh lại.
Giữa hai chúng tôi, có thứ gì đó chưa gọi được tên – vừa mềm, vừa mỏng, vừa đủ để người ta sợ chạm.
Tối hôm đó, khi tôi chuẩn bị ra về, cửa phòng bật mở.
Người bước vào là Trịnh Tố Vy.
Cô mặc váy trắng, giày cao gót khẽ gõ trên sàn, ánh mắt sắc lạnh.
“Cô là An Nhiên?”
Tôi khẽ gật đầu. “Vâng, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc.”
Cô cười nhạt. “Trợ lý… Cô ở công ty này bao lâu rồi?”
“Gần ba tháng.”
“Ba tháng. Cũng đủ để thân thiết nhỉ?”
Tôi không hiểu, nhưng câu nói đó khiến tôi lạnh sống lưng.
Cô đặt túi xách xuống bàn, ngón tay chạm lên ly cà phê anh vẫn uống dở:
“Anh ấy không uống cà phê sau 6 giờ. Cô không biết à?”
Tôi lúng túng. “Tôi chỉ nghĩ… anh mệt.”
“Cô nghĩ nhiều thật.” – Cô nhướng mày, giọng ngọt ngào nhưng sắc như dao.
“Tôi chỉ đến để nhắc cô: anh ấy sắp kết hôn. Cô nên biết vị trí của mình.”
Tôi cúi đầu, cố giữ giọng bình tĩnh. “Tôi biết.”
Cô nhìn tôi thật lâu, rồi bật cười:
“Trông cô ngoan hiền thật. Nhưng tôi từng thấy nhiều người cũng ngoan như vậy – chỉ đến khi họ yêu nhầm người, mới hóa ra là kẻ sai.”
Nói rồi, cô bỏ đi, để lại mùi nước hoa lạnh như băng tan giữa căn phòng vốn đã im lặng.
Tối đó, tôi ngồi ở bàn làm việc, nhìn ly cà phê anh để lại.
Hơi nước đã nguội, vị đắng đọng lại nơi đầu lưỡi.
Tôi chợt nhận ra, hóa ra tình cảm cũng giống cà phê – càng để lâu, càng nguội, càng đắng.
Sáng hôm sau, không khí trong công ty có gì đó khác.
Người ta thì thầm, những ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.
Trên diễn đàn nội bộ, có một bài viết nặc danh:
“Trợ lý riêng và Tổng giám đốc – chỉ là trùng hợp hay cố tình? Ai lại ở công ty đến khuya với sếp liên tục thế nhỉ?”
Tôi đọc xong, lòng lạnh ngắt.
Bài viết lan nhanh, kèm vài bức ảnh chụp mờ – bóng dáng tôi đưa hồ sơ cho anh trong phòng họp, ánh sáng nghiêng, và… cả chiếc ô trắng hôm nọ.
Tôi không cần đoán cũng biết ai là người tung ra.
Nhưng tôi không ngờ, giữa buổi họp sáng, anh lại chính là người chủ động nhắc đến.
“Trước khi bắt đầu, tôi muốn nói một việc.”
Cả phòng im bặt.
Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh nhưng giọng rõ ràng:
“Gần đây có vài tin đồn vô căn cứ liên quan đến tôi và trợ lý riêng. Tôi mong mọi người tập trung vào công việc. Nếu còn ai phát tán, tôi sẽ xử lý trực tiếp.”
Không khí đặc quánh. Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn anh.
Trong lòng, vừa cảm kích, vừa hoang mang.
Bởi tôi biết, khi anh bảo vệ tôi công khai như thế, mọi lời đồn chỉ càng lan mạnh hơn.
Kết thúc họp, anh gọi tôi ở lại.
Tôi đứng im, tay siết chặt mép tài liệu.
Anh nói khẽ:
“Cô không cần giải thích. Tôi tin cô.”
Tôi ngẩng lên, ánh mắt anh chân thành đến mức khiến tôi muốn khóc.
“Nhưng anh không cần vì tôi mà làm vậy. Tin đồn rồi sẽ qua thôi.”
“Tin đồn thì qua, nhưng người bị thương thì không.”
Câu nói ấy… khiến tim tôi như nghẹn lại.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu – anh không phải không biết những lời xì xào.
Anh chỉ đang cố đứng giữa ranh giới của đúng và sai, giữa công bằng và cảm xúc.
Buổi tối, tôi ngồi lại văn phòng một mình.
Đèn hành lang tắt dần, chỉ còn ánh sáng từ cửa kính hắt lên tấm rèm trắng.
Tôi mở hộp cà phê anh hay dùng, mùi đắng lan trong không khí – đậm đến mức khiến mắt tôi cay.
Tôi nhớ lại lời Tố Vy: “Anh ấy sắp kết hôn.”
Trái tim tôi như bị siết chặt.
Bên ngoài, thành phố vẫn ồn ào, nhưng trong tôi chỉ còn lại một khoảng lặng.
Tôi tự hỏi, mình đang làm gì vậy?
Yêu một người đã có nơi để về – chẳng phải là sai ngay từ đầu sao?
Nhưng rồi, tiếng cửa bật mở.
Anh đứng đó, áo vest trên vai, vẻ mệt mỏi.
“Sao giờ này còn ở đây?”
“Tôi… dọn hồ sơ.”
Anh nhìn quanh, rồi bước đến. “Không cần cố như vậy. Cô cũng mệt rồi.”
Tôi mỉm cười, khẽ nói: “Nếu tôi mệt, anh có cho tôi nghỉ không?”
Anh ngẩn người, rồi nhẹ giọng:
“Nếu cô muốn, tôi sẽ sắp xếp.”
“Tôi không muốn.”
“Vì sao?”
Tôi im lặng một lúc lâu. Rồi đáp, rất nhỏ:
“Vì nếu tôi nghỉ, mỗi sáng ai sẽ pha cho anh ly cà phê đúng vị?”
Anh nhìn tôi, đôi mắt tối lại, sâu và khó đoán.
Giữa khoảng không tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim tôi đập, rối loạn, khẩn thiết.
Anh không nói gì, chỉ xoay người, đi đến bên cửa sổ.
Giọng anh khẽ vang lên:
“An Nhiên, cô có biết điều gì nguy hiểm nhất giữa hai người là gì không?”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Là khi cả hai đều biết mình nên dừng lại, nhưng không ai chịu dừng.”
Tôi cúi đầu, bàn tay nắm chặt.
Trên bàn, ly cà phê anh bỏ quên vẫn còn ấm.
Tôi nhìn vào làn khói mờ đang tan dần, chợt hiểu – chúng tôi đang bước quá gần, chỉ cần thêm một bước nữa thôi… là sẽ rơi vào khoảng trống không lối thoát.
“Khoảng cách nguy hiểm nhất không phải là một mét, mà là một ánh nhìn khiến người ta quên mất mình nên quay đi.”