anh rể không ngờ

Chương 10: Ngày nghỉ bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm nay, Ngọc Diệp vừa mở mắt đã nhận được tin nhắn từ Huy Khang:

"Hôm nay nghỉ phép, đi cùng tôi một ngày. Chuẩn bị tinh thần."

Ngọc Diệp nhíu mày, vừa bất ngờ vừa háo hức: “Anh rể này… lại muốn thử thách mình à? Nhưng… sao lại thấy vui đến thế?”

Cô nhanh chóng chuẩn bị, đến nơi Huy Khang đã đứng đợi trước cửa nhà. Anh mặc trang phục đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ nghiêm nghị và lịch lãm.

“Ngọc Diệp, hôm nay sẽ là một ngày khác. Không công việc, chỉ có chúng ta và… những thử thách nhỏ.” Huy Khang nói, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch hiếm hoi.

Ngọc Diệp cười, nhún vai: “Thử thách gì cũng được, nhưng đừng quá nghiêm khắc như ở công ty nhé.”

Họ bắt đầu bằng việc đi dạo quanh công viên gần nhà, trò chuyện về mọi thứ từ công việc đến sở thích cá nhân. Cảm giác tự nhiên và thoải mái khiến cả hai xóa nhòa khoảng cách gia đình và công việc.

Trong lúc bước qua một cây cầu nhỏ, Huy Khang vô tình trượt chân. Ngọc Diệp lập tức nắm tay anh, kéo anh lại:

“Anh… cẩn thận! Suýt nữa thì té rồi đó.”

Huy Khang nhìn cô, ánh mắt pha chút ngạc nhiên và cảm động: “Em… thật sự quan tâm đến tôi.”

Ngọc Diệp đỏ mặt, vừa hối hận vừa thích thú: “Đương nhiên rồi. Ai lại để anh rể té trước mặt mình chứ?”

Cả hai cùng cười, không khí trở nên gần gũi và ngọt ngào lạ thường.

Tiếp theo, họ cùng nhau tham gia một trò chơi nhẹ nhàng trong công viên – ném bóng và chạy nhảy. Trong lúc chơi, Huy Khang vô tình va vào cô, khiến Ngọc Diệp ngã vào lòng anh. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng, tim đập nhanh, không ai nói gì, chỉ nhìn nhau với ánh mắt vừa bối rối vừa rộn ràng.

Huy Khang khẽ cười: “Thấy chưa… thử thách hôm nay cũng đầy bất ngờ mà.”

Ngọc Diệp mỉm cười, ánh mắt lóe lên: “Anh… đúng là không hề đơn giản. Nhưng… tôi thấy vui.”

Buổi chiều, họ ngồi nghỉ dưới gốc cây, thưởng thức trà và bánh. Huy Khang bất ngờ nhấn mạnh: “Ngày hôm nay, tôi muốn em hiểu một điều: xung đột hay thử thách không chỉ là cách tôi kiểm tra năng lực em… mà còn là cách tôi muốn gần em hơn.”

Ngọc Diệp ngạc nhiên, trái tim loạn nhịp: “Anh rể này… đang nói điều gì thế?”

Cô thầm nghĩ: “Mình… đã thực sự thích anh ấy rồi… nhưng sao lại thấy vừa hồi hộp vừa ngọt ngào đến vậy?”

Ngày nghỉ kết thúc, Huy Khang đưa Ngọc Diệp về nhà. Trước cổng, anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng:

“Ngày mai… công việc sẽ lại thử thách chúng ta. Nhưng hôm nay, tôi muốn… chúng ta tận hưởng khoảnh khắc này.”

Ngọc Diệp đỏ mặt, trái tim rộn ràng: “Cảm ơn anh… hôm nay thực sự là một ngày đáng nhớ.”

Khi cửa phòng khép lại, cô đứng bên cửa sổ, nhìn ra trời chiều, ánh mắt long lanh: “Anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Nhưng mình… không muốn tránh né nữa. Cảm giác này… thật sự khó quên.”

Ngày hôm ấy, Ngọc Diệp nhận ra rằng, tình cảm dành cho Huy Khang đã vượt khỏi ranh giới “anh rể – em gái” hay “đồng nghiệp”, và mỗi khoảnh khắc bên anh đều khiến trái tim cô rung động một cách rõ rệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×