anh rể không ngờ

Chương 9: Buổi tối đầy bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều tối hôm đó, Ngọc Diệp chuẩn bị rời văn phòng, mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy hứng khởi sau một ngày làm việc hiệu quả. Bất ngờ, điện thoại rung lên – một tin nhắn từ Huy Khang:

"Hôm nay em chưa về nhà à? Tôi có việc muốn nói. Đợi tôi ở quán cà phê gần công ty."

Ngọc Diệp nhíu mày, thầm nghĩ: “Lại là thử thách sao… nhưng… tôi muốn biết anh ấy định nói gì.”

Cô nhanh chóng thay đồ, đi tới quán cà phê. Khi vừa bước vào, Huy Khang đã ngồi đó, tay cầm tách cà phê, ánh mắt nghiêm nghị pha chút tinh quái:

“Ngọc Diệp, hôm nay em đã làm tốt. Nhưng có vài việc tôi muốn thảo luận riêng.”

Ngọc Diệp ngồi xuống, tim đập nhanh: “Anh… có gì quan trọng à?”

Huy Khang đặt ly cà phê xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Không chỉ là công việc… hôm nay, tôi muốn xem cách em đối mặt với… tình huống bất ngờ.”

Cô nhướn mày: “Tình huống bất ngờ? Như sự cố cà phê sáng nay hả?”

Anh cười khẽ, ánh mắt lóe lên ý vị: “Chỉ là ví dụ… nhưng hôm nay, tôi muốn thử xem em phản ứng ra sao khi… ở gần tôi một mình.”

Ngọc Diệp đỏ mặt, nhưng không tránh mắt: “Anh… đang trêu tôi chứ gì? Nhưng… cảm giác này… cũng thú vị quá.”

Trong lúc nói chuyện, một cơn mưa bất chợt đổ xuống ngoài cửa sổ. Ngọc Diệp chưa kịp lấy ô thì Huy Khang đã nhanh chóng đứng dậy, mở ô và kéo cô ra ngoài:

“Đi nhanh kẻo ướt hết. Tôi không muốn em bị cảm lạnh.”

Cô ngạc nhiên, nhìn anh: “Anh… quan tâm đến tôi à?”

Huy Khang nhếch môi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng: “Đừng nghĩ tôi hay bộc lộ cảm xúc. Nhưng ít ra… hôm nay, tôi muốn em an toàn.”

Trên đường về, mưa rơi nhẹ, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Ngọc Diệp đi cạnh anh, lòng vừa hồi hộp vừa ấm áp.

Đến gần cổng nhà, Huy Khang dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Hôm nay, em đã thể hiện rất tốt. Tôi muốn… cảm ơn em.”

Ngọc Diệp mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Anh… cũng khiến tôi bất ngờ không kém. Tôi… cảm thấy gần anh hơn hôm nay.”

Huy Khang nhếch môi, giọng trầm: “Vậy… có lẽ chúng ta sẽ còn nhiều bất ngờ khác. Em hãy chuẩn bị tinh thần.”

Ngọc Diệp cười khẽ, tim đập nhanh: “Anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Nhưng mình… không muốn tránh né nữa. Cảm giác này… thật sự… khó quên.”

Buổi tối kết thúc, để lại trong cả hai một cảm giác vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào. Ngọc Diệp nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Huy Khang không chỉ dừng lại ở xung đột công việc hay gia đình, mà còn bắt đầu tiến triển theo hướng tình cảm, với những khoảnh khắc gần gũi và đầy ẩn ý.

Và trong lòng cô, một điều rõ ràng dần hình thành: Anh rể này… không chỉ là người nghiêm nghị mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo cách khó cưỡng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×