anh rể không ngờ

Chương 11: Buổi họp tối căng thẳng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, Ngọc Diệp trở lại công ty để chuẩn bị cho buổi họp quan trọng với đối tác nước ngoài. Áp lực nặng nề khiến cô vừa hồi hộp vừa căng thẳng.

Huy Khang xuất hiện đúng lúc, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lóe lên sự quan tâm:

“Ngọc Diệp, hôm nay chúng ta phải phối hợp thật ăn ý. Đây là cơ hội để chứng minh năng lực của em, và cũng là để tôi… thấy sự tiến bộ của em.”

Ngọc Diệp gật đầu, cảm giác tim đập nhanh: “Tôi đã chuẩn bị. Anh đừng lo.”

Buổi họp bắt đầu. Đối tác đưa ra những yêu cầu và câu hỏi bất ngờ, khiến Ngọc Diệp phải ứng biến nhanh chóng. Huy Khang liên tục trao cho cô những ánh mắt tinh quái, nhắc nhở nhẹ bằng cử chỉ, giúp cô không bị lúng túng.

Trong một tình huống căng thẳng, Ngọc Diệp mắc một lỗi nhỏ. Huy Khang lập tức nắm tay cô, kéo lại nhẹ nhàng:

“Bình tĩnh… em sẽ xử lý được mà.”

Cô cảm nhận được sự gần gũi bất ngờ, tim đập nhanh: “Anh rể này… sao lại khiến mình vừa bực vừa rung động như thế?”

Ngọc Diệp hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, trả lời khéo léo, khiến đối tác hài lòng. Huy Khang nhếch môi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hài hước:

“Đúng là em… không làm tôi thất vọng.”

Sau buổi họp, Huy Khang dẫn Ngọc Diệp ra ngoài, giọng trầm nhưng dịu dàng:

“Hôm nay em đã làm tốt. Nhưng đừng nghĩ rằng chỉ nhờ may mắn. Kỹ năng và sự nhạy bén của em mới là điều quan trọng.”

Ngọc Diệp cười khẽ, ánh mắt long lanh: “Anh… đúng là không dễ dàng khiến tôi an tâm. Nhưng… hôm nay, tôi thật sự vui.”

Khi bước ra bãi đỗ xe, một cơn mưa nhẹ bất ngờ ập đến. Huy Khang nhanh chóng cầm ô, che cho Ngọc Diệp, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:

“Đi nhanh kẻo ướt hết. Tôi không muốn em bị cảm lạnh.”

Cô đỏ mặt, trái tim rộn ràng: “Anh… quan tâm tôi nhiều quá… nhưng… tôi thích cảm giác này.”

Trên đường về, hai người trò chuyện, cười đùa, những va chạm tay nhẹ nhàng khi trao đổi tài liệu hay nhắc nhở nhau vô tình khiến cả hai tim đập nhanh. Ngọc Diệp nhận ra rằng, những khoảnh khắc “va chạm” này không chỉ là tình cờ, mà dường như Huy Khang cũng đang chủ động tạo cơ hội gần gũi với cô.

Khi đến gần cổng nhà cô, Huy Khang nhìn cô, ánh mắt trầm:

“Ngày mai, chúng ta sẽ còn nhiều thử thách. Nhưng hôm nay, tôi muốn… cảm ơn em vì đã phối hợp tốt.”

Ngọc Diệp mỉm cười, tim đập nhanh: “Cảm ơn anh… Anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Nhưng tôi… không muốn tránh né nữa.”

Đêm hôm đó, Ngọc Diệp đứng bên cửa sổ, nhìn ra trời mưa lất phất, ánh mắt long lanh:

“Anh rể này… đúng là không chỉ nghiêm nghị mà còn khiến trái tim mình rung động theo cách khó cưỡng. Mỗi trận cãi, mỗi khoảnh khắc va chạm… đều kéo mình gần anh hơn.”

Ngày hôm ấy kết thúc, để lại trong Ngọc Diệp cảm giác vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào, biết rằng mối quan hệ giữa cô và Huy Khang đang dần bước sang một chương mới, nơi cảm xúc và tình yêu âm thầm bắt đầu chiếm ưu thế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×