Buổi sáng hôm đó, Ngọc Diệp vừa đến công ty thì nhận được tin báo: hệ thống dữ liệu của công ty gặp sự cố, toàn bộ hồ sơ khách hàng bị khóa tạm thời.
Cô vội vàng đi tìm Huy Khang, người đang kiểm tra tình hình tại phòng máy chủ.
“Ngọc Diệp, may quá em đến kịp. Hôm nay chúng ta phải phối hợp nhanh nếu không muốn buổi họp quan trọng bị trì hoãn.” Huy Khang nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa… ám hiệu rằng đây là cơ hội để cả hai phối hợp.
Ngọc Diệp gật đầu, cảm giác tim rộn ràng: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần. Hãy cùng giải quyết ngay.”
Trong lúc kiểm tra dữ liệu, một sự cố bất ngờ xảy ra: một ổ cứng rơi xuống sàn, và cả hai cùng cúi xuống để nhặt. Tay chạm nhau, ánh mắt cả hai giật mình. Ngọc Diệp cảm thấy tim mình đập nhanh, đỏ mặt: “Anh rể này… sao lần nào cũng khiến mình bối rối thế nhỉ?”
Huy Khang nhếch môi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tinh quái: “Cẩn thận… lần này không muốn em ngã trước mặt tôi.”
Ngọc Diệp cười khẽ, ánh mắt lóe lên: “Anh… đúng là không thể đoán trước được. Nhưng cũng may là tôi có thể phối hợp cùng anh.”
Cả hai nhanh chóng xử lý tình huống, phối hợp ăn ý đến mức đồng nghiệp xung quanh cũng phải ngạc nhiên. Mỗi ánh mắt, mỗi va chạm tay trong lúc trao đổi tài liệu đều khiến Ngọc Diệp cảm thấy một sự gần gũi kỳ lạ.
Sau khi dữ liệu được phục hồi, Huy Khang nhìn cô nghiêm nghị: “Hôm nay em làm tốt. Nhưng đừng nghĩ chỉ nhờ may mắn. Kỹ năng và sự phối hợp của em mới là điều quan trọng.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, vừa hạnh phúc vừa ngượng: “Anh… đúng là không dễ dàng khiến tôi bình tĩnh. Nhưng… hôm nay thật sự vui.”
Đến giờ nghỉ trưa, Huy Khang bất ngờ mời Ngọc Diệp đi ăn, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ. Trên đường đi, mưa bất chợt rơi, Huy Khang nhanh chóng che ô cho cô, ánh mắt lấp lánh:
“Đi nhanh kẻo ướt hết. Tôi không muốn em bị cảm lạnh.”
Ngọc Diệp nhìn anh, tim rộn ràng: “Anh… quan tâm tôi quá nhiều. Nhưng… cảm giác này thật sự… dễ chịu.”
Buổi trưa trở nên lãng mạn và ngọt ngào bất ngờ. Cả hai trò chuyện, cười đùa, và những va chạm nhẹ khi trao đổi thức ăn hay nhắc nhở nhau càng khiến trái tim Ngọc Diệp đập mạnh.
Trước khi trở lại công ty, Huy Khang dừng lại, ánh mắt trầm:
“Hôm nay, tôi muốn em hiểu rằng, phối hợp hay xung đột không chỉ là công việc… mà còn là cách tôi muốn gần em hơn.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, tim loạn nhịp: “Anh rể này… tôi đã thực sự thích anh rồi… nhưng sao lại thấy vừa hồi hộp vừa ngọt ngào đến vậy?”
Ngày hôm đó kết thúc, để lại trong Ngọc Diệp một cảm giác vừa hồi hộp, vừa ấm áp, biết rằng mối quan hệ giữa cô và Huy Khang đang tiến triển mạnh mẽ, với những khoảnh khắc va chạm đầy ẩn ý và tình cảm âm thầm ngày càng rõ rệt.