Chiều tối, Ngọc Diệp trở về nhà sau một ngày dài tại công ty. Cô vẫn còn bận rộn nhưng tâm trạng rộn ràng sau những khoảnh khắc gần gũi với Huy Khang.
Khi bước vào phòng khách, cô bất ngờ thấy Huy Khang đang ngồi chờ, tay cầm một hộp bánh ngọt và một tách trà:
“Chào Ngọc Diệp. Tôi nghĩ hôm nay em xứng đáng có một buổi tối thư giãn.” Anh nói, ánh mắt pha chút tinh quái nhưng dịu dàng.
Ngọc Diệp đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh… sao lại đến nhà tôi? Tôi còn tưởng chỉ ở công ty thôi chứ?”
Huy Khang nhếch môi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tinh nghịch: “Đôi khi, thử thách không chỉ có ở công ty. Tôi muốn xem em… phản ứng thế nào khi ở gần tôi một mình.”
Ngọc Diệp lúng túng cười khẽ, nhưng không tránh ánh mắt anh: “Anh rể này… lần nào cũng khiến mình bối rối.”
Họ cùng nhau thưởng thức trà và bánh, trò chuyện vui vẻ. Những câu chuyện nhỏ, những lời trêu chọc tinh nghịch khiến bầu không khí trở nên gần gũi và ấm áp.
Trong lúc dọn bàn, Huy Khang vô tình chạm vào tay cô khi đưa tách trà, khiến Ngọc Diệp giật mình, tim đập nhanh. Anh nheo mắt, giọng trầm:
“Cẩn thận… không muốn em bị đau.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, vừa ngượng vừa thích thú: “Anh… đúng là không thể đoán trước được. Nhưng… tôi thấy vui.”
Sau đó, Huy Khang bất ngờ rủ cô ra ban công, nơi ánh đèn phố lung linh và gió nhẹ thổi qua. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Hôm nay, tôi muốn em hiểu rằng, dù là công việc hay gia đình, tôi đều muốn… có em bên cạnh.”
Ngọc Diệp cảm thấy tim mình rộn ràng: “Anh rể này… tôi… tôi thực sự không thể phủ nhận nữa.”
Khoảnh khắc lặng im, chỉ còn hai người đứng cạnh nhau, ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý. Cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi và rung động mạnh mẽ, nhưng vẫn giữ sự bối rối vừa đủ để khoảnh khắc trở nên ngọt ngào và đáng nhớ.
Trước khi chia tay để chuẩn bị bữa tối, Huy Khang nhìn cô, giọng trầm:
“Ngày mai, chúng ta sẽ còn nhiều thử thách… nhưng hôm nay, tôi muốn em biết rằng… em đã khiến tôi không thể rời mắt.”
Ngọc Diệp mỉm cười, trái tim rộn ràng: “Cảm ơn anh… anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Nhưng… tôi muốn đối mặt với tất cả cùng anh.”
Đêm hôm đó, Ngọc Diệp đứng bên cửa sổ, nhìn ra ánh đèn thành phố, lòng đầy suy tư: “Anh rể này… đúng là người khiến trái tim mình rung động theo cách khó cưỡng. Mỗi khoảnh khắc bên anh… đều ngọt ngào và khó quên.”
Ngày hôm ấy khép lại, để lại trong Ngọc Diệp cảm giác ấm áp và hồi hộp, biết rằng mối quan hệ giữa cô và Huy Khang đang tiến triển theo hướng gần gũi, ngọt ngào và đầy cảm xúc, hứa hẹn nhiều thử thách và bất ngờ trong những chương tiếp theo.