anh rể không ngờ

Chương 14: Buổi họp sáng căng thẳng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Diệp đến văn phòng sớm hơn thường lệ, tay cầm hồ sơ dự án quan trọng. Buổi họp sáng nay sẽ quyết định việc ký kết hợp tác với đối tác lớn, đồng thời cũng là cơ hội để cô chứng minh năng lực trước Huy Khang.

Huy Khang đã có mặt trước, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén:

“Ngọc Diệp, hôm nay là cơ hội để em chứng minh bản thân. Tôi sẽ không giữ lại bất cứ chi tiết nào, và em cũng vậy.”

Ngọc Diệp hít một hơi, cảm giác tim đập nhanh: “Tôi đã chuẩn bị kỹ. Anh đừng lo.”

Buổi họp bắt đầu. Đối tác đưa ra nhiều câu hỏi khó, những tình huống bất ngờ khiến Ngọc Diệp phải phản ứng linh hoạt. Huy Khang liên tục trao cho cô những ánh mắt nhắc nhở, những cử chỉ tinh tế, giúp cô không bị lúng túng.

Trong một khoảnh khắc căng thẳng, Ngọc Diệp vô tình làm rơi bút. Huy Khang nhanh tay nhặt giúp, tay chạm vào tay cô, cả hai giật mình. Ánh mắt họ gặp nhau, tim đều đập nhanh: “Anh rể này… sao lần nào cũng khiến mình bối rối như thế?”

Huy Khang nhếch môi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tinh quái: “Cẩn thận… tôi không muốn em mất bình tĩnh trước mặt đối tác.”

Ngọc Diệp cười khẽ, ánh mắt lóe lên: “Anh… đúng là không thể đoán trước được. Nhưng… tôi sẽ phối hợp tốt.”

Cả hai phối hợp nhịp nhàng, phản ứng nhanh với từng câu hỏi. Những cử chỉ nhỏ – trao hồ sơ, chạm tay, ánh mắt nhíu mày hay nheo mắt – tạo nên một không khí vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, khiến trái tim Ngọc Diệp loạn nhịp.

Sau khi buổi họp kết thúc thành công, Huy Khang dẫn Ngọc Diệp ra ngoài, giọng trầm nhưng dịu dàng:

“Hôm nay em đã làm tốt. Tôi phải thừa nhận, phối hợp cùng em khiến tôi vừa yên tâm vừa… bất ngờ.”

Ngọc Diệp đỏ mặt, tim rộn ràng: “Anh… đúng là không dễ khiến tôi bình tĩnh. Nhưng hôm nay… thật sự là một ngày đáng nhớ.”

Trên đường về, trời mưa nhẹ. Huy Khang mở ô, che cho cô, ánh mắt dịu dàng:

“Đi nhanh kẻo ướt. Tôi không muốn em bị cảm lạnh.”

Ngọc Diệp nhìn anh, tim đập mạnh: “Anh… quan tâm tôi quá nhiều… nhưng cảm giác này… thật dễ chịu.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ còn âm thanh mưa rơi và ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước. Ngọc Diệp nhận ra rằng, những khoảnh khắc gần gũi, dù nhỏ nhất, đều khiến trái tim cô rung động.

Khi đến cổng nhà cô, Huy Khang nhìn cô nghiêm nghị:

“Ngày mai, chúng ta sẽ còn nhiều thử thách nữa. Nhưng hôm nay, tôi muốn em biết… em đã khiến tôi không thể rời mắt.”

Ngọc Diệp mỉm cười, tim đập nhanh: “Cảm ơn anh… anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Nhưng… tôi muốn đối mặt với tất cả cùng anh.”

Ngày hôm ấy kết thúc, để lại trong Ngọc Diệp cảm giác vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào, biết rằng mối quan hệ giữa cô và Huy Khang đang tiến triển mạnh mẽ, với những khoảnh khắc va chạm và tình cảm âm thầm ngày càng rõ rệt, hứa hẹn nhiều thử thách và bất ngờ trong những chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×