Chiều hôm đó, Ngọc Diệp trở về nhà sau một ngày dài tại công ty. Dù công việc mệt mỏi, cô vẫn cảm thấy phấn chấn vì những trận cãi “hết hồn” với Huy Khang. Tuy nhiên, một thử thách mới đang chờ cô: bữa cơm gia đình tối nay.
Ngôi nhà ấm áp, mùi cơm canh thơm nức hòa lẫn hương hoa ngoài sân, nhưng không khí trong phòng khách có phần căng thẳng. Chị gái cô, Hồng Nhung, đã sẵn sàng trên bàn ăn, ánh mắt dò xét cô đầy tinh ý.
“Diệp, hôm nay công ty thế nào?” chị hỏi, nhưng giọng có vẻ dè dặt.
Ngọc Diệp ngồi xuống, nở nụ cười: “Khá ổn. Anh Khang… vẫn nghiêm nghị như mọi khi.”
Chị gái nhíu mày, liếc nhìn Huy Khang – anh đang đứng bên bếp, tay cầm một cái đĩa, vẻ mặt nghiêm trang: “Nghiêm nghị đến mức khắt khe, đúng không?”
Huy Khang quay lại, ánh mắt chạm ngay Ngọc Diệp, nửa cười: “Cũng chỉ là để đảm bảo công việc suôn sẻ.”
Ngọc Diệp nhếch môi: “Vậy thôi, anh cứ nghiêm nghị, em sẽ… chống đối.”
Câu nói khiến không khí bữa cơm trở nên vừa căng vừa… thú vị. Bố mẹ nhìn nhau, lắc đầu mỉm cười, dường như đã đoán trước được “trận chiến ngầm” này.
Trong khi mọi người bắt đầu ăn, Huy Khang và Ngọc Diệp liên tục trao nhau những ánh nhìn, đôi lúc là lời nói ngắn nhưng sắc bén, khiến cả bàn ăn cười thầm.
“Diệp, sao hôm nay em ăn ít thế?” Huy Khang hỏi, giọng vừa nghiêm nghị vừa quan tâm.
Ngọc Diệp hờn dỗi: “Ăn ít sao mà anh quan tâm! Hay là… anh sợ em yếu sức, không theo kịp tốc độ làm việc của anh?”
Huy Khang nhếch môi cười khẽ, ánh mắt lấp lánh tinh quái: “Có thể… nhưng không phải lo lắng quá đâu. Em sẽ tự biết cách chăm sóc bản thân.”
Ngọc Diệp cười khúc khích, trái tim đập nhanh. Cô nhận ra, những va chạm nhỏ, những lời nói trêu đùa và ánh mắt đầy ý vị khiến cô vừa bực vừa thích thú – cảm giác hoàn toàn khác với những mối quan hệ bình thường.
Chị gái Hồng Nhung, cảm thấy “cảnh tượng” này quá rõ ràng, thở dài: “Hai người này… đúng là trời sinh một cặp tranh cãi, mà lại… lén lút thân thiết.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, nhìn Huy Khang nhưng anh chỉ nhếch môi, không trả lời. Sự im lặng đầy ám hiệu khiến cô vừa bối rối vừa rộn ràng.
Bố mẹ bắt đầu bàn chuyện gia đình, nhưng Ngọc Diệp và Huy Khang vẫn không ngừng “đối đáp” nhỏ, đôi khi là một ánh mắt, một câu trêu, khiến bữa cơm vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.
Sau bữa cơm, Ngọc Diệp rửa chén, Huy Khang đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Thỉnh thoảng, anh đưa cho cô một chiếc khăn lau, ánh mắt dịu dàng khác hẳn vẻ nghiêm nghị trong công ty.
Ngọc Diệp thầm nghĩ: “Anh rể này… lúc ở công ty nghiêm nghị, lúc ở nhà lại quan tâm một cách… tinh tế. Khó hiểu thật.”
Ngày đầu tiên “va chạm” trong gia đình kết thúc. Ngọc Diệp nhận ra, không chỉ công việc mà cả gia đình cũng là nơi hai người “cạnh tranh” và “gần gũi” cùng lúc. Mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều khiến trái tim cô rộn ràng.
Trước khi đi ngủ, Ngọc Diệp tự nhủ: “Anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách nữa, nhưng mình… không thể dừng lại được.”
Và thế, bữa cơm gia đình căng thẳng nhưng đầy ẩn ý tình cảm này, vừa khởi động những trận cãi tiếp theo, vừa mở ra những khoảnh khắc ngọt ngào ngầm nảy sinh giữa Ngọc Diệp và Huy Khang.