anh rể không ngờ

Chương 5: Lời nhắn “không ngờ”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Ngọc Diệp trở lại công ty với tâm trạng vẫn còn lâng lâng sau bữa cơm gia đình tối qua. Cô vừa bước vào bàn làm việc, điện thoại rung lên – một tin nhắn từ Huy Khang.

Nội dung tin nhắn ngắn gọn nhưng khiến cô bất ngờ:

"Hôm nay chuẩn bị tinh thần nhé. Tôi sẽ thử thách em lần nữa."

Ngọc Diệp nhíu mày, thầm nghĩ: “Lại là thử thách sao? Nhưng sao… cảm giác hơi… thú vị nhỉ?”

Trong lúc cô đang lúng túng đọc tin nhắn, Huy Khang xuất hiện ngay sau lưng, giọng trầm nhưng đầy ý vị: “Đọc tin nhắn tôi gửi à? Không nghĩ rằng em phản ứng thế nào.”

Ngọc Diệp quay lại, đỏ mặt nhưng không chịu lùi: “Anh… gửi tin nhắn kiểu này để hù dọa tôi sao?”

Huy Khang nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái: “Hù dọa hay… thử xem em có đủ tự tin để đối mặt với tôi. Em chọn đi.”

Ngọc Diệp cười khẩy: “Tôi sẽ chọn đối mặt, nhưng anh cũng đừng tưởng tôi dễ bị hù!”

Cả phòng bỗng nhiên trở nên sống động. Đồng nghiệp nhìn hai người, cảm giác như đang chứng kiến một “cuộc chiến ngầm” vừa căng thẳng vừa hấp dẫn.

Suốt buổi sáng, Huy Khang liên tục có những tin nhắn nhỏ, những câu nói ngắn nhưng đầy ẩn ý. Ví dụ, khi cô gửi báo cáo:

"Có chắc là em không bỏ sót gì chứ? Tôi không muốn phải sửa lại đâu."

Ngọc Diệp đọc xong, thở dài nhưng lòng lại rộn ràng: “Anh rể này… sao lại biết cách làm tôi vừa bực vừa thích thú như thế?”

Đến giờ nghỉ trưa, Huy Khang bất ngờ gửi một tin nhắn khác:

"Ăn trưa chưa? Tôi nghĩ… nên đi cùng nhau."

Ngọc Diệp cầm điện thoại, tim đập nhanh. Một phần muốn từ chối, một phần lại háo hức. Cô quyết định trả lời:

"Vậy… tôi đồng ý, nhưng anh đừng trêu tôi nữa nhé."

Huy Khang lập tức nhắn lại:

"Trêu hay không… phải xem em có đủ can đảm đi cùng tôi không."

Buổi trưa, khi hai người đi ra ngoài, không khí vừa căng thẳng vừa đầy ẩn ý. Mỗi câu chuyện, mỗi ánh mắt đều khiến Ngọc Diệp nhận ra cảm xúc của mình đang thay đổi. Cô không còn thấy Huy Khang chỉ là “anh rể nghiêm nghị” nữa, mà là một người vừa thách thức, vừa thu hút một cách khó cưỡng.

Trong lúc ăn, Huy Khang vẫn liên tục nheo mắt trêu cô: “Em ăn quá nhanh, sợ bỏ lỡ thời gian để… làm việc với tôi sao?”

Ngọc Diệp đỏ mặt, trả lời: “Anh đúng là… khó chịu nhưng cũng thật… thú vị.”

Sau bữa trưa, hai người trở lại công ty, nhưng những tin nhắn tiếp theo vẫn không ngừng đến:

"Hôm nay em đã chiến thắng một phần trong thử thách của tôi. Nhưng… còn nhiều phần khác đang chờ."

Ngọc Diệp nhìn tin nhắn, vừa bực vừa vui: “Anh rể này… đúng là không thể đoán trước được.”

Buổi chiều, khi Ngọc Diệp ngồi làm việc, ánh mắt vô thức tìm Huy Khang. Anh ngồi cách đó vài bàn, nghiêm nghị nhưng thỉnh thoảng lại nở nụ cười hiếm hoi khi cô nhìn. Mỗi ánh mắt, mỗi tin nhắn, mỗi cử chỉ đều khiến tim cô rộn ràng, khó tả.

Trước khi rời văn phòng, Huy Khang nhắn một tin cuối cùng:

"Ngày mai, thử thách lớn hơn đang chờ em. Chuẩn bị tinh thần, Ngọc Diệp."

Cô mỉm cười, lòng đầy háo hức: “Anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Nhưng tôi… không thể chùn bước đâu.”

Ngày hôm đó kết thúc với một cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Ngọc Diệp biết rằng, mỗi tin nhắn, mỗi lời trêu chọc đều không đơn thuần là thử thách công việc – mà còn là cách Huy Khang kéo cô lại gần, tạo nên một mối quan hệ vừa căng thẳng vừa hấp dẫn.

Và trong lòng cô, một cảm giác khó tả trỗi dậy: “Có lẽ… anh rể này, sẽ khiến tôi không thể bình thường được.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×