Ngày hôm sau, Ngọc Diệp bước vào công ty với tâm trạng vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Tin nhắn tối qua của Huy Khang vẫn còn văng vẳng trong đầu: “Ngày hôm nay, thử thách lớn hơn đang chờ em.”
Cô vừa ngồi xuống bàn, Huy Khang đã xuất hiện từ đầu phòng, ánh mắt sắc bén như muốn đọc được suy nghĩ của cô.
“Ngọc Diệp, hôm nay chúng ta cần thảo luận lại kế hoạch hợp tác với đối tác lớn. Tôi muốn em chuẩn bị kỹ trước khi trình bày.”
Ngọc Diệp hít một hơi, đáp thẳng: “Em đã nghiên cứu kỹ rồi. Nhưng có vài điểm anh cần xem xét lại.”
Huy Khang nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị: “Em dám nói rằng kế hoạch tôi chuẩn bị chưa đủ? Thật thú vị.”
Ngọc Diệp không hề lùi bước: “Đúng vậy. Nếu chúng ta bỏ qua những chi tiết này, rủi ro sẽ rất cao. Tôi không muốn công ty phải chịu thiệt thòi.”
Cả phòng họp căng thẳng. Mỗi câu nói của họ vừa sắc bén vừa thách thức, khiến đồng nghiệp xung quanh không dám xen vào.
Huy Khang nhấn mạnh: “Ngọc Diệp, em phải chứng minh lập luận của mình bằng dữ liệu cụ thể. Lý thuyết không đủ để thuyết phục tôi.”
Ngọc Diệp thở dài, mắt lóe lên quyết tâm: “Anh sẽ thấy. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ số liệu, và tôi tin rằng nó sẽ hợp lý hơn kế hoạch của anh.”
Cuộc tranh luận tiếp tục leo thang. Lúc thì về chi phí, lúc về cách thức triển khai, từng lời nói, từng cử chỉ đều như những “mũi tên” lao vào nhau. Huy Khang đôi lúc cười khẽ, vừa nghiêm nghị vừa tinh quái, khiến Ngọc Diệp vừa tức vừa thích thú.
Đột nhiên, một lỗi nhỏ trong báo cáo được phát hiện. Huy Khang nheo mắt nhìn cô: “Em đã bỏ sót điểm này sao? Tôi nghĩ em cẩn thận hơn chứ?”
Ngọc Diệp đỏ mặt, nhưng không chùn: “Anh cũng không hoàn hảo đâu! Chúng ta cùng sửa, tôi không muốn đổ lỗi riêng.”
Họ cùng nhau rà soát tài liệu. Trong lúc ngồi sát cạnh nhau, tay đôi lúc chạm nhẹ khi trao đổi giấy tờ, cả hai đều cảm nhận sự gần gũi nhưng chưa ai nói ra. Ngọc Diệp cảm giác tim mình đập nhanh, vừa ngượng ngùng vừa… rộn ràng.
Huy Khang nhìn cô, giọng trầm: “Em dám đối mặt với tôi, dám tranh luận trực tiếp… Thật sự, tôi thấy em trưởng thành hơn nhiều.”
Ngọc Diệp cười khẽ, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch: “Vậy anh cũng… công nhận tôi đủ năng lực chứ?”
Anh nhếch môi, ánh mắt đầy ý vị: “Tôi công nhận. Nhưng đừng tưởng rằng tôi dễ dàng thua cuộc trước em.”
Buổi chiều, khi mọi việc dần ổn, Huy Khang đứng dậy, đưa cho cô một ly cà phê: “Uống đi. Hôm nay em đã làm tốt, nhưng còn nhiều thử thách khác đang chờ.”
Ngọc Diệp nhận ly cà phê, lòng rộn ràng: “Anh… đúng là không thể đoán trước được. Nhưng tôi sẵn sàng đối mặt.”
Những khoảnh khắc chạm nhẹ tay, ánh mắt trao nhau đầy ý vị, và những lời nói vừa thách thức vừa ngọt ngào, khiến cả ngày làm việc căng thẳng trở nên khác lạ. Ngọc Diệp nhận ra rằng, mỗi trận cãi không chỉ là công việc, mà còn là cách Huy Khang kéo cô lại gần hơn, khiến trái tim cô rung động không ngừng.
Trước khi rời văn phòng, Huy Khang nhắn tin: “Ngày mai, chúng ta sẽ còn thử thách lớn hơn. Chuẩn bị tinh thần, Ngọc Diệp.”
Cô mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm: “Anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Nhưng tôi… không thể chùn bước đâu.”
Ngày hôm đó kết thúc với cảm giác vừa hồi hộp, vừa phấn khích. Ngọc Diệp biết, những trận cãi tiếp theo sẽ không chỉ là công việc, mà còn là hành trình khám phá tình cảm âm thầm giữa cô và Huy Khang.