anh rể không ngờ

Chương 7: Đêm một mình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm khuya, căn phòng của Ngọc Diệp tràn ngập ánh sáng dịu từ chiếc đèn bàn. Cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm một tách trà nóng, nhìn ra ngoài phố vắng lặng. Sau một ngày dài tại công ty, những trận cãi, ánh mắt và tin nhắn từ Huy Khang vẫn còn vang vọng trong đầu.

Cô tự nhủ: “Anh rể này… tại sao lại khiến tim mình loạn nhịp đến vậy? Tôi… không chỉ thấy bực tức hay thách thức nữa…”

Những khoảnh khắc trong ngày hiện lên: ánh mắt nghiêm nghị pha chút tinh quái, những nụ cười hiếm hoi, những va chạm tay khi trao đổi tài liệu… tất cả đều khiến Ngọc Diệp cảm thấy một cảm giác khó tả len lỏi vào trái tim.

Cô đặt tách trà xuống, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc, lòng đầy bối rối. “Mình… có phải đang thích anh rể không? Không, không thể… nhưng tại sao… cứ nghĩ đến anh là tim lại đập nhanh như vậy?”

Nhớ lại những lần cãi nhau, Ngọc Diệp nhận ra rằng, chính những trận cãi ấy không khiến cô ghét bỏ anh mà ngược lại, khiến cô tò mò và muốn gần anh hơn. Mỗi lần nhìn thấy anh nghiêm nghị nhưng lại quan tâm một cách tinh tế, cô đều cảm thấy tim mình nhói nhẹ, vừa bực vừa thích.

Cô nhắm mắt, cố gắng trấn tĩnh: “Phải thôi… anh ấy là anh rể mà. Không nên có cảm giác này… nhưng… sao khó dừng lại quá.”

Nhưng sâu thẳm trong lòng, Ngọc Diệp nhận ra một điều rõ ràng: cô không thể phủ nhận rằng, Huy Khang đang chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim mình. Một phần bướng bỉnh, một phần tò mò, khiến cô vừa bối rối vừa háo hức.

Cô bật điện thoại, mở lại tin nhắn hôm nay của Huy Khang:

"Ngày mai, chúng ta sẽ còn thử thách lớn hơn. Chuẩn bị tinh thần, Ngọc Diệp."

Ngọc Diệp cười khẽ, ánh mắt long lanh: “Thử thách… hay là anh muốn kéo mình lại gần? Không, không thể… nhưng sao… cảm giác này lại dễ chịu đến vậy?”

Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Ngày mai… tôi sẽ chuẩn bị. Không chỉ cho công việc, mà còn cho chính cảm xúc của mình.”

Một nỗi niềm vừa ngọt ngào vừa bối rối len lỏi trong cô. Ngọc Diệp nhận ra rằng, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi lời trêu chọc của Huy Khang đều đã tạo ra một sức hút kỳ lạ. Và chính cô… cũng đang dần nhận ra rằng mình không thể xem anh như chỉ là một người trong gia đình nữa.

Đêm khuya tĩnh lặng, Ngọc Diệp nhìn ra ngoài trời đầy sao, lòng tràn ngập những suy nghĩ về Huy Khang. Cô biết rằng, hành trình sắp tới không chỉ là công việc, mà còn là một cuộc chơi đầy cảm xúc, nơi hai người sẽ tiếp tục cãi nhau, thử thách nhau, và có thể… dần thừa nhận tình cảm dành cho nhau.

Trước khi nhắm mắt, Ngọc Diệp tự nhủ: “Anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Nhưng mình… không muốn tránh né nữa. Mình sẽ đón nhận thử thách, cả công việc lẫn cảm xúc.”

Và như thế, đêm ấy, Ngọc Diệp đi ngủ với một cảm giác vừa hồi hộp, vừa háo hức, biết rằng ngày mai, những khoảnh khắc “ngọt ngào xen hạn chế” với Huy Khang sẽ tiếp tục mở ra, kéo cô vào một mối quan hệ đầy cảm xúc, vừa căng thẳng vừa quyến rũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×