Sáng hôm sau, Ngọc Diệp đến văn phòng sớm hơn thường lệ. Cô muốn chuẩn bị thật kỹ cho buổi họp quan trọng với đối tác mới – đồng thời cũng là cơ hội để chứng minh năng lực trước Huy Khang.
Khi cô đang sắp xếp tài liệu trên bàn, Huy Khang bước vào, tay cầm một tập hồ sơ dày. Ánh mắt anh sắc bén, nhưng trong sâu thẳm vẫn ánh lên vẻ quan tâm tinh tế.
“Ngọc Diệp, hôm nay buổi họp rất quan trọng. Em đã chuẩn bị chưa?” anh hỏi.
Ngọc Diệp gật đầu: “Rồi, tôi đã rà soát tất cả chi tiết. Anh yên tâm.”
Chỉ vài phút sau, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một cốc cà phê trên bàn Huy Khang bị va chạm, đổ tràn ra tài liệu quan trọng.
“Ôi không…” Ngọc Diệp thốt lên, nhanh chóng chồm tới giúp anh lau đống cà phê.
Huy Khang hơi lùi lại, nhưng tay cũng đồng thời chạm vào tay cô khi lấy khăn. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều giật mình vì sự gần gũi bất ngờ. Ngọc Diệp cảm thấy tim mình đập nhanh, đỏ mặt.
“Cẩn thận… anh không sao chứ?” cô hỏi, giọng lúng túng.
Huy Khang nhếch môi, ánh mắt pha chút tinh quái: “Không sao… nhưng em thì… hơi vội vàng quá.”
Ngọc Diệp bật cười, cố giữ bình tĩnh: “Vội vàng hay không… cũng là để cứu anh khỏi rắc rối mà.”
Hai người cùng nhau dọn dẹp, tay đôi lúc chạm nhau, ánh mắt không tránh được sự ám hiệu lạ lùng. Cảm giác vừa bực vừa thích thú lan tỏa, khiến cả hai đều biết rằng sự gần gũi này đã kéo họ lại gần hơn.
Sau sự cố, Huy Khang nhìn cô nghiêm nghị: “Ngọc Diệp, hôm nay em đã chứng minh được tinh thần trách nhiệm… và sự nhanh nhạy. Tôi phải thừa nhận, em đang khiến tôi bất ngờ.”
Ngọc Diệp cười khẽ, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch: “Anh cũng đừng tưởng rằng anh không gây bất ngờ cho tôi. Như việc tràn cà phê vừa rồi chẳng hạn.”
Huy Khang cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày: “Đúng vậy… nhưng ít ra, em đã biến tình huống rắc rối thành… một khoảnh khắc đáng nhớ.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, trái tim rung động trước ánh mắt dịu dàng xen chút tinh quái ấy. Cô tự nhủ: “Anh rể này… đúng là không hề đơn giản. Mỗi lần va chạm, dù là bất ngờ, đều khiến tim mình loạn nhịp.”
Buổi họp diễn ra sau đó, cả hai phối hợp nhịp nhàng. Sự cố ban sáng dường như đã khiến họ hiểu nhau hơn, cùng nhau xử lý tình huống, thể hiện sự ăn ý không ngờ trước đối tác. Đồng nghiệp nhìn hai người, không khỏi ngạc nhiên: “Hai người này… vừa cãi nhau vừa hợp tác cực kỳ ăn ý.”
Khi trở về văn phòng, Huy Khang đưa Ngọc Diệp một tách cà phê khác, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Hôm nay, em đã làm tốt. Hãy giữ tinh thần này cho những thử thách tiếp theo.”
Ngọc Diệp nhận ly cà phê, ánh mắt long lanh: “Cảm ơn anh… Anh rể này… đúng là không thể đoán trước được. Nhưng tôi… không muốn tránh né nữa.”
Ngày hôm đó kết thúc, để lại trong cô một cảm giác vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào. Ngọc Diệp nhận ra rằng, những va chạm bất ngờ không chỉ là thử thách công việc mà còn là cách Huy Khang kéo cô lại gần, khiến mối quan hệ giữa họ ngày càng… khó cưỡng.
Và trong lòng cô, một cảm giác rõ ràng dần hình thành: Anh rể này… không chỉ là người nghiêm nghị, mà còn là người khiến cô không thể bình tĩnh trước những cảm xúc của mình.