ánh sáng giữa thành phố

Chương 3: Cà phê sau giờ làm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, nhưng Vy cảm thấy cần một khoảng lặng sau ngày dài đầu tiên. Cô rủ Quân đi uống cà phê gần công ty, một cách vừa để trò chuyện vừa để… xua tan áp lực công việc.

Quán cà phê nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh, ánh đèn vàng nhè nhẹ hắt ra ngoài cửa kính, tạo cảm giác ấm cúng giữa thành phố ồn ào. Vy chọn một góc sát cửa sổ, nhìn dòng người vội vã ngoài kia mà lòng chợt nhẹ nhõm.

Quân bước vào, nở nụ cười quen thuộc. “Đã ngồi rồi à? Cà phê nóng nhất ở đây là capuchino, cậu thử đi.”

Vy gật đầu, cảm giác bồn chồn thoáng qua khi Quân ngồi xuống đối diện. Không khí ban đầu có chút lúng túng, nhưng cả hai đều im lặng một cách tự nhiên, như đang quan sát nhau, tìm kiếm một cách tiếp cận cho câu chuyện sắp tới.

Sau vài phút, Quân phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi đơn giản: “Cậu cảm thấy ngày đầu tiên thế nào?”

Vy nhún vai, cố giấu cảm giác hồi hộp: “Bận rộn, nhưng thú vị… và hơi áp lực nữa.”

“Vậy mà cậu vẫn bình tĩnh, phối hợp với tôi tốt lắm đấy,” Quân đáp, ánh mắt lấp lánh một nụ cười tinh nghịch.

Cả hai bắt đầu trò chuyện về Sài Gòn – về những quán cà phê quen thuộc, về những góc phố mà mỗi người vẫn chưa kịp khám phá. Vy kể về những ước mơ mà cô từng bỏ lại sau lưng, những dự định nghề nghiệp, còn Quân chia sẻ những trải nghiệm nhiếp ảnh và chuyến đi khắp thành phố trong vài năm qua.

Khi câu chuyện trở nên thoải mái, Vy nhận ra mình cười nhiều hơn so với buổi sáng. Có lúc, Quân nhìn cô chăm chú, như muốn đọc cả tâm trạng qua ánh mắt, khiến cô vừa bối rối vừa thấy an toàn. Cô chợt nhận ra, những câu chuyện tưởng chừng nhỏ bé lại khiến hai người gần nhau hơn rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, nhuộm vàng cả quán cà phê. Vy nhìn Quân, tim đập nhanh, một cảm giác lạ lùng len lỏi – đây không chỉ là đồng nghiệp, mà dường như còn là người sẽ hiểu cô hơn bất kỳ ai khác.

Khi đứng lên ra về, Quân giơ tay bắt tay cô: “Ngày đầu tiên kết thúc tốt đẹp, hy vọng ngày mai còn thú vị hơn.”

Vy mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô biết rằng, từ hôm nay, công việc không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là cơ hội để hiểu, để gần gũi, và có lẽ… để cảm nhận những rung động đầu tiên mà cô chưa từng trải qua.

Buổi chiều ấy kết thúc, nhưng trong lòng Vy, một điều gì đó mới mẻ đã bắt đầu – nhẹ nhàng, tinh tế, và đầy hứa hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×