ánh sáng hoàng thịnh

Chương 4: Hiểu lầm và ánh mắt khó quên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ sáu tại Tập đoàn Thương mại Hoàng Đỉnh, Lâm Tâm Nhã thức dậy với tâm trạng vừa phấn khích vừa lo lắng. Ngày hôm nay, cô sẽ tham gia buổi trình bày dự án trước ban giám đốc, nơi mọi chi tiết, từ nội dung đến cách trình bày, đều được cân nhắc kỹ lưỡng.

Cô đứng trước gương, chỉnh sửa tóc và trang phục, tự nhủ: “Hãy tự tin, Tâm Nhã. Đây là cơ hội để chứng minh bản thân, và… để CEO Hạ thấy được năng lực của mình.”

Đến văn phòng, không khí khác hẳn mọi ngày. Nhân viên đi lại nhanh nhẹn, ai nấy đều chuẩn bị cho buổi trình bày quan trọng. Lâm Tâm Nhã đi qua sảnh, ánh mắt bỗng gặp Hạ Quân Thần đang đứng trò chuyện với Trưởng phòng Marketing. Anh vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, lạnh lùng, nhưng ánh mắt dường như để ý tới cô.

Cô hít một hơi thật sâu, bước vào phòng họp, cảm giác tim đập nhanh. Khi đặt laptop xuống bàn, cô chợt nhìn thấy ánh mắt anh liếc qua tài liệu của mình. Thật khó để diễn tả cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức trong lòng cô. Cô tự nhủ: “Anh ấy đang quan sát mình… nhưng vì sao tim mình lại loạn nhịp như vậy?”

Cuộc họp bắt đầu. Các trưởng nhóm lần lượt trình bày ý tưởng, đến lượt cô, Lâm Tâm Nhã đứng lên, hít sâu, bắt đầu trình bày: “Em đã phân tích chiến dịch của đối thủ, kết hợp xu hướng hiện tại và nhóm khách hàng mục tiêu, và đề xuất một concept… kết hợp trải nghiệm trực tiếp với online marketing.”

Cô vừa nói vừa di chuyển nhẹ nhàng, trình chiếu slide minh họa. Ban giám đốc chăm chú nhìn, và rồi, cô nhận ra ánh mắt Hạ Quân Thần đang dán vào mình, ánh nhìn nghiêm túc nhưng không hề khắt khe, khiến cô cảm thấy hơi hồi hộp.

Tuy nhiên, khi cô đang trình bày phần cuối, một nhân viên cũ – người không mấy thiện cảm với cô – thốt lên: “Ý tưởng này hơi… trẻ con. Chắc bạn mới vào công ty nên chưa hiểu cách vận hành thực tế.”

Câu nói khiến Lâm Tâm Nhã đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô định đáp lại, nhưng Hạ Quân Thần đứng lên, đi về phía cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt nghiêm túc: “Hãy tập trung vào cách mình trình bày. Nếu có thắc mắc, sẽ bàn sau. Ý tưởng tốt hay không, sẽ do kết quả quyết định.”

Cô cứng người một giây, rồi cảm giác vừa được bảo vệ vừa bối rối lan tỏa. Đồng thời, mọi người trong phòng nhìn anh – CEO Hạ – bằng ánh mắt vừa kính nể vừa ngạc nhiên. Lâm Tâm Nhã thầm nhủ: “Anh ấy… đang đứng về phía mình sao? Nhưng sao ánh mắt lại… làm tim mình rung lên?”

Buổi họp kết thúc, cô thu dọn tài liệu, nhưng khi bước ra, lại va phải tay Hạ Quân Thần một lần nữa.

“Cẩn thận,” anh nói, giọng trầm, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

“Dạ… xin lỗi…” cô lí nhí. Tim cô đập loạn nhịp. Cô cảm giác mỗi lần va chạm với anh đều khiến cô vừa hồi hộp vừa thích thú.

Chiều hôm đó, Lâm Tâm Nhã nhận được tin nhắn từ Trương Hân:

“CEO Hạ hôm nay khen bạn đó. Chắc anh ấy thấy bạn có năng lực và… hơi thích thú với cách bạn trình bày.”

Cô đọc xong, vừa mừng vừa bối rối. Hơn một tuần qua, từng va chạm, ánh mắt, hành động nhỏ đều dần khiến cô tò mò và… khó rời mắt. Nhưng giờ đây, biết rằng Hạ Quân Thần để ý tới năng lực của mình, cô vừa vui vừa lo: “Liệu mình có đang… nghĩ quá nhiều không nhỉ?”

Khi quay trở lại phòng marketing, cô thấy Hạ Quân Thần đứng cạnh bàn mình, tay cầm một tệp hồ sơ:

“Xem lại một vài chi tiết trong dự án. Phần này cần chỉnh sửa nhỏ, phần kia cần rõ ràng hơn,” anh nói.

Cô nhìn anh, tim đập mạnh. Giọng nói bình thường, nhưng cách anh quan sát chi tiết khiến cô vừa bối rối vừa cảm giác được anh quan tâm thực sự.

“Dạ… em hiểu rồi ạ. Cảm ơn anh đã hướng dẫn,” cô trả lời, vừa cầm bút chỉnh sửa.

Hạ Quân Thần đứng đó vài giây, ánh mắt lướt qua màn hình, rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Làm tốt sẽ gây ấn tượng tốt hơn với đối tác.”

Cô mỉm cười, vừa tự hào vừa vui sướng. Trong lòng, cô nhận ra rằng, Hạ Quân Thần không chỉ quan tâm đến công việc, mà còn để ý đến cách cô tiến bộ từng bước. Cô cảm thấy một luồng cảm xúc khó tả lan tỏa trong tim.

Ngày thứ bảy, Lâm Tâm Nhã quyết định thử giao tiếp chủ động hơn với Hạ Quân Thần. Khi anh bước vào phòng, cô mỉm cười:

“Anh Hạ, hôm nay anh có bận không ạ? Em muốn hỏi ý kiến về phần thiết kế cuối cùng.”

Hạ Quân Thần dừng lại, ánh mắt tập trung vào cô. Một thoáng im lặng, rồi anh gật đầu: “Được. Chúng ta xem qua.”

Họ cùng ngồi lại, anh chỉ từng chi tiết nhỏ trên thiết kế, đôi lúc nheo mắt, đôi lúc mỉm môi. Cô vừa xấu hổ vừa thích thú, cảm giác gần gũi dần dần xuất hiện.

Khi họ kết thúc buổi làm việc, Hạ Quân Thần đứng lên, nhẹ nhàng đặt tay lên tệp hồ sơ:

“Làm tốt. Hãy giữ nhịp này.”

Cô gật đầu, mỉm cười: “Dạ… em sẽ cố gắng.”

Buổi chiều muộn, khi Lâm Tâm Nhã chuẩn bị ra về, Hạ Quân Thần bất ngờ xuất hiện ở hành lang, tay cầm một ly nước:

“Bạn nên uống để bù nước. Công việc căng thẳng dễ mệt mỏi.”

Cô ngạc nhiên, mắt tròn xoe: “Cảm ơn anh… anh không cần làm vậy đâu ạ.”

Anh nhíu mày, hơi nghiêm, nhưng giọng nói vẫn bình thản: “Đây là trách nhiệm của người đứng đầu. Hãy giữ sức khỏe.”

Cô nhận ly nước, tim rung lên một nhịp. Mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cô vừa lo lắng vừa cảm thấy ấm áp. Trên đường về, cô mỉm cười một mình: “Ngày hôm nay, những hiểu lầm, những va chạm, và ánh mắt của anh ấy đã khiến trái tim mình rung động. Liệu những ngày tới, chuyện gì sẽ xảy ra đây?”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×