Ngày thứ tám tại Tập đoàn Thương mại Hoàng Đỉnh, Lâm Tâm Nhã thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Hôm nay là ngày thuyết trình dự án lớn trước toàn bộ phòng marketing, trong đó có sự tham gia của ban giám đốc và cả Hạ Quân Thần. Cô biết rõ, đây là cơ hội để chứng minh năng lực, đồng thời khiến CEO Hạ để ý nhiều hơn tới bản thân.
Cô đứng trước gương, chỉnh lại tóc và trang phục, tự nhủ: “Hãy tự tin, Tâm Nhã. Anh ấy đã quan sát mình nhiều ngày rồi, bây giờ là lúc để chứng minh.”
Vào công ty, không khí văn phòng rộn rã hơn thường ngày. Nhân viên tất bật chuẩn bị cho buổi thuyết trình, bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, slide trình chiếu chạy thử lần cuối. Lâm Tâm Nhã đi ngang qua sảnh, ánh mắt vô tình gặp Hạ Quân Thần, người đang đứng kiểm tra các chi tiết cuối cùng. Anh dường như để ý đến cô một cách tinh tế nhưng không phô trương, khiến cô vừa cảm thấy lo lắng vừa phấn khích.
Cô hít một hơi thật sâu, bước vào phòng họp. Khi đặt laptop xuống bàn, cô chợt nhận thấy ánh mắt Hạ Quân Thần liếc qua, chăm chú quan sát từng chi tiết trên màn hình của cô. Cảm giác tim đập mạnh lại trỗi dậy, nhưng cô tự nhủ: “Anh ấy đang quan sát mình… mình phải bình tĩnh.”
Cuộc họp bắt đầu, mọi người lần lượt trình bày ý tưởng. Khi đến lượt Lâm Tâm Nhã, cô đứng lên, hít sâu, trình bày: “Em đã phân tích đối thủ và xu hướng thị trường, từ đó đề xuất concept trải nghiệm trực tiếp kết hợp online marketing để thu hút nhóm khách hàng trẻ và giữ chân khách hàng trung thành.”
Cô vừa nói vừa di chuyển nhẹ nhàng, thao tác trên slide mượt mà. Ban giám đốc chăm chú nhìn, và Hạ Quân Thần, đứng gần cuối phòng, ánh mắt dán vào cô, nghiêm túc nhưng không khắt khe. Tim cô đập nhanh, nhưng cô cảm giác được sự công nhận ẩn giấu trong ánh nhìn ấy.
Tuy nhiên, khi cô chuẩn bị trình bày phần cuối, một nhân viên cũ từ phòng khác – người vốn không ưa cô – thốt lên: “Ý tưởng này quá… mơ mộng, không thực tế đâu. Bạn mới vào nên chưa hiểu cách vận hành thực tế.”
Câu nói khiến Lâm Tâm Nhã đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô định đáp lại, nhưng Hạ Quân Thần bước tới, giọng trầm: “Hãy tập trung vào cách trình bày của mình. Ý tưởng tốt hay không sẽ được đánh giá bằng kết quả, không phải lời nói thô lỗ.”
Cô cứng người, vừa bất ngờ vừa thấy lòng ấm áp. Đồng nghiệp nhìn CEO Hạ với ánh mắt kính nể, còn cô thì cảm giác tim như tan chảy. Lần đầu tiên, cô cảm nhận sự bảo vệ trực tiếp từ anh, nhưng lại không quá phô trương, chỉ vừa đủ để khiến cô vừa ngạc nhiên vừa rung động.
Sau cuộc họp, khi mọi người rút lui để nghỉ trưa, Lâm Tâm Nhã nhận được một tin nhắn từ Trương Hân:
“CEO Hạ hôm nay khen bạn. Anh ấy công nhận năng lực của bạn rồi, và có vẻ thích cách bạn trình bày.”
Cô vừa mừng vừa bối rối. Trong lòng, những ngày va chạm, ánh mắt, hành động nhỏ đều hiện lên rõ ràng. Cô tự nhủ: “Có lẽ anh ấy thực sự để ý đến mình… nhưng sao tim mình lại loạn nhịp thế này?”
Chiều đến, khi Lâm Tâm Nhã chuẩn bị chỉnh sửa báo cáo, một sự cố bất ngờ xảy ra: một lỗi kỹ thuật khiến toàn bộ dữ liệu trong laptop của cô bị trục trặc, slide thuyết trình không thể mở ra. Cô hoảng hốt, không biết phải xử lý ra sao. Cảm giác lo lắng tràn ngập khiến cô đứng giữa phòng, tim đập nhanh, vừa bối rối vừa căng thẳng.
Đúng lúc đó, Hạ Quân Thần bước vào phòng, nhìn thấy cô. Ánh mắt anh lướt qua laptop, rồi dừng lại trên cô. Anh nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cô lí nhí: “Laptop… slide thuyết trình… bị lỗi… em không biết phải làm sao…”
Hạ Quân Thần nhíu mày, bước tới, đặt tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt cô: “Bình tĩnh. Mọi thứ sẽ được giải quyết.”
Anh nhanh chóng lấy laptop của mình, kết nối vào máy chiếu và mở bản sao lưu dự án mà anh đã yêu cầu lưu trữ từ đầu. Không nói nhiều, anh chỉ đứng đó, dõi theo từng thao tác của cô, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng hơn bình thường.
Cô vừa xấu hổ vừa biết ơn, lắp bắp: “Cảm ơn anh… anh thực sự cứu em…”
Anh gật đầu, giọng trầm nhưng bình thản: “Công việc quan trọng, phải chuẩn bị mọi phương án. Đây là trách nhiệm của người đứng đầu.”
Cô nhìn anh, tim rung lên. Dường như mọi hành động, lời nói của anh đều khiến cô vừa lo lắng vừa cảm thấy ấm áp. Mỗi lần đứng gần anh, cô đều cảm nhận được sức mạnh và sự dịu dàng cùng lúc.
Buổi trình bày sau đó diễn ra thành công. Lâm Tâm Nhã đứng trước toàn bộ phòng marketing, slide chiếu rõ ràng, nội dung mạch lạc. Hạ Quân Thần đứng phía sau, đôi mắt vẫn dõi theo từng chi tiết, thỉnh thoảng gật nhẹ, như công nhận năng lực và sự cố gắng của cô.
Khi buổi thuyết trình kết thúc, mọi người vỗ tay, Trương Hân kéo cô ra ngoài, cười rạng rỡ: “Bạn đã làm rất tốt! CEO Hạ còn nhìn bạn nhiều lần đấy, đúng là… có điều gì đó rồi!”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh. “Không… không phải đâu, chắc là do công việc thôi.” Nhưng sâu trong lòng, cô biết cảm giác này hoàn toàn khác biệt, vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Chiều muộn, Lâm Tâm Nhã vẫn ở lại phòng marketing để chỉnh sửa báo cáo cuối cùng. Hạ Quân Thần bất ngờ xuất hiện, tay cầm ly nước:
“Bạn nên uống để bù nước. Công việc căng thẳng dễ mệt mỏi.”
Cô ngạc nhiên, mắt tròn xoe: “Cảm ơn anh… anh không cần làm vậy đâu ạ.”
Anh nhíu mày, giọng bình thản: “Đây là trách nhiệm của người đứng đầu. Hãy giữ sức khỏe.”
Cô nhận ly nước, tim rung lên một nhịp. Mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cô vừa lo lắng vừa cảm thấy ấm áp. Trên đường về, cô mỉm cười một mình: “Ngày hôm nay, những va chạm, hiểu lầm, và sự quan tâm của anh ấy đã khiến trái tim mình rung động. Liệu những ngày tới, mình sẽ trải qua những gì nữa?”
Trong lúc bước ra thang máy, Hạ Quân Thần đi đến, nhíu mày: “Đừng về quá muộn. Hãy nghỉ ngơi đủ, ngày mai còn có nhiều việc quan trọng.”
Cô nhìn anh, tim đập nhanh: “Dạ… em sẽ về sớm ạ.”
Anh gật đầu, không nói thêm, nhưng ánh mắt dịu dàng trong khoảnh khắc ấy khiến cô không thể nào quên. Cô biết chắc rằng, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày làm việc bên Hạ Quân Thần đều là một trải nghiệm khó quên, vừa lo lắng vừa hạnh phúc, vừa hồi hộp vừa ngọt ngào.