Ngày thứ chín tại Tập đoàn Thương mại Hoàng Đỉnh, Lâm Tâm Nhã thức dậy với tâm trạng vừa hứng khởi vừa hồi hộp. Hôm nay, cô sẽ tham gia một buổi làm việc nhóm quan trọng, nơi cô sẽ được phân công phụ trách một phần quan trọng trong dự án mới. Đây là cơ hội để chứng minh năng lực của bản thân và tiếp tục gây ấn tượng với Hạ Quân Thần.
Cô đứng trước gương, chỉnh sửa tóc, trang phục và trang điểm nhẹ. Trong lòng, cô tự nhủ: “Ngày hôm nay, mình sẽ không để bất cứ sai sót nào xảy ra. Đồng thời… hãy chú ý anh ấy xem sao.”
Vào công ty, không khí sôi nổi hơn hẳn. Các trưởng nhóm và nhân viên đang chuẩn bị cho buổi họp, bàn ghế xếp gọn, slide trình chiếu chạy thử lần cuối. Lâm Tâm Nhã bước vào, ánh mắt vô tình gặp Hạ Quân Thần, đang đứng ở góc phòng, kiểm tra từng chi tiết. Ánh mắt anh tinh tường nhưng dịu dàng hơn bình thường khiến cô vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Cô hít một hơi thật sâu, bước vào phòng, đặt túi xách xuống bàn. Khi nhìn thấy anh liếc qua, tim cô lại đập mạnh. Cảm giác quen thuộc trỗi dậy: vừa lo lắng, vừa hạnh phúc, vừa tò mò về những phản ứng tiếp theo của anh.
Buổi làm việc nhóm bắt đầu. Lâm Tâm Nhã chủ động nêu ra những ý tưởng mới, hướng dẫn các thành viên trẻ trong nhóm cách triển khai chi tiết. Cô nói chuyện mạch lạc, tự tin, đôi khi xen kẽ những câu hài hước nhẹ khiến cả nhóm cười khúc khích.
Hạ Quân Thần đứng ngoài quan sát, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô. Không ai nhận thấy, đôi mắt anh ánh lên một chút mềm mại, hiếm hoi nhưng đủ để phản chiếu cảm giác quan tâm sâu sắc.
Giữa buổi làm việc, một sự cố nhỏ xảy ra: slide trình chiếu của nhóm gặp lỗi, làm cho phần trình bày của Lâm Tâm Nhã bị gián đoạn. Cô cảm thấy tim đập nhanh, lo lắng.
“Không sao đâu, hãy bình tĩnh,” một đồng nghiệp thì thầm, nhưng cô biết điều đó chưa đủ. Cô nhìn ra, thấy Hạ Quân Thần đứng gần đó, ánh mắt tập trung vào cô. Anh bước tới, giọng trầm ấm:
“Cô hãy theo dõi tôi.”
Cô ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo. Anh nhanh chóng kết nối laptop của mình vào máy chiếu, mở bản sao lưu dự án mà anh đã yêu cầu lưu trữ từ trước. Cô đứng bên cạnh, cảm giác vừa bối rối vừa biết ơn.
“Cảm ơn anh… anh cứu em một lần nữa…” cô lí nhí.
Hạ Quân Thần không đáp lời, chỉ nhíu mày nhìn cô, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn. Hành động của anh khiến cô cảm thấy được che chở, ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, không chỉ là công việc, anh đang quan tâm đến cô theo cách riêng của mình.
Sau buổi làm việc, nhóm được phân công nhiệm vụ chi tiết. Lâm Tâm Nhã được giao phần phụ trách quan trọng nhất: thiết kế trải nghiệm người dùng và kết hợp nội dung marketing online. Cô quyết tâm hoàn thiện phần này một cách xuất sắc.
Chiều, khi mọi người đã ra về gần hết, cô vẫn ngồi lại chỉnh sửa báo cáo. Hạ Quân Thần bất ngờ xuất hiện, tay cầm một ly trà nóng:
“Bạn nên uống, đừng để khát. Công việc căng thẳng dễ mệt mỏi.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Dạ… cảm ơn anh… anh không cần làm vậy đâu ạ.”
Anh nhíu mày, giọng bình thản: “Đây là trách nhiệm của người đứng đầu. Hãy giữ sức khỏe.”
Cô nhận ly trà, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cô vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Trên đường về, cô mỉm cười một mình: “Ngày hôm nay, sự quan tâm của anh ấy khiến trái tim mình rung lên. Liệu những ngày tới, điều gì sẽ xảy ra đây?”
Ngày thứ mười, Lâm Tâm Nhã được phân công đi gặp đối tác quan trọng cùng Hạ Quân Thần. Cô vừa hồi hộp vừa lo lắng, vì đây là lần đầu tiên cô đi cùng anh ra ngoài, và chắc chắn anh sẽ để ý đến từng chi tiết trong hành vi của cô.
Khi họ đến văn phòng đối tác, Hạ Quân Thần đi trước, cúi đầu nói chuyện lịch sự, giọng trầm nhưng mềm mượt. Cô đi sau, cố gắng duy trì thái độ tự tin. Trong lúc đối tác đặt câu hỏi về chiến dịch, cô hơi bối rối, và một chút lúng túng lóe lên trong ánh mắt.
Ngay lập tức, Hạ Quân Thần nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, như một hành động bảo vệ tinh tế, đồng thời nói:
“Cô ấy sẽ trả lời. Mời anh chờ.”
Đối tác hơi ngạc nhiên, nhưng cũng im lặng. Lâm Tâm Nhã hít sâu, lấy lại bình tĩnh và trình bày chi tiết, mạch lạc. Khi kết thúc, cô quay lại, thấy Hạ Quân Thần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô đỏ mặt, tim rung lên.
Sau buổi gặp, khi trở về công ty, Hạ Quân Thần nhẹ nhàng bảo:
“Cô làm tốt. Những chi tiết nhỏ hôm nay đã tạo ấn tượng tốt. Hãy giữ phong độ này.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa tự hào vừa hạnh phúc lan tỏa. Trong lòng, cô biết rằng mối quan hệ giữa hai người đang tiến triển một cách tinh tế nhưng sâu sắc.
Buổi chiều muộn, Lâm Tâm Nhã chuẩn bị ra về, thì Hạ Quân Thần xuất hiện, giọng điềm tĩnh nhưng dịu dàng:
“Đừng về quá muộn. Hãy nghỉ ngơi đủ. Ngày mai còn nhiều việc quan trọng.”
Cô nhìn anh, tim đập mạnh: “Dạ… em sẽ về sớm ạ.”
Anh gật đầu, ánh mắt thoáng qua một nụ cười nhẹ, khiến cô cảm thấy một sự gần gũi đặc biệt, không chỉ là công việc, mà còn là sự quan tâm chân thành.
Trên đường về, cô tự nhủ: “Ngày hôm nay, những khoảnh khắc riêng tư bên anh ấy… thật khó quên. Mỗi hành động, mỗi ánh mắt đều khiến trái tim mình rung động. Liệu từ giờ trở đi, mỗi ngày làm việc sẽ là một trải nghiệm vừa hồi hộp vừa ngọt ngào?”
Cô bật cười một mình, vừa hồi hộp vừa háo hức. Ai mà ngờ rằng một CEO lạnh lùng như Hạ Quân Thần lại có thể khiến cô cảm thấy vừa lo lắng, vừa hạnh phúc đến vậy?