Ngày thứ mười một tại Tập đoàn Thương mại Hoàng Đỉnh, Lâm Tâm Nhã thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô không hề biết rằng hôm nay sẽ là một ngày khác biệt hoàn toàn, nơi mọi thứ tưởng như bình thường lại mang đến những bất ngờ khiến cô vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Khi cô bước chân vào công ty, không khí vẫn sôi nổi như thường ngày. Tuy nhiên, ngay khi cô đi ngang qua bàn mình, một tệp hồ sơ mới cùng một tấm thiệp nhỏ đã được để sẵn. Lâm Tâm Nhã nhấc tấm thiệp, vừa mở ra, vừa hơi ngạc nhiên.
“Tâm Nhã, hôm nay dự án có một vài thay đổi, nhưng tôi tin bạn có thể xử lý tốt. Khi nào rảnh, tôi muốn trao đổi riêng với bạn. – Hạ Quân Thần”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên CEO Hạ gửi thư trực tiếp cho cô, và cách anh viết cũng vừa lịch sự vừa gần gũi. Cô tự nhủ: “Liệu đây có phải là dấu hiệu anh ấy muốn nói chuyện trực tiếp với mình? Mình phải chuẩn bị thật tốt.”
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Lâm Tâm Nhã bận rộn với các công việc phụ trách dự án. Cô cố gắng tập trung, nhưng không thể dứt khỏi cảm giác hồi hộp mỗi khi nghĩ tới cuộc gặp riêng với Hạ Quân Thần.
Đúng giờ trưa, cô nhận được tin nhắn từ anh:
“Tạm nghỉ trưa, tôi đợi bạn ở phòng họp số 3.”
Cô thở sâu, chuẩn bị bản báo cáo chi tiết. Khi mở cửa phòng họp, cô thấy Hạ Quân Thần đứng sẵn, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng. Anh gật đầu nhẹ khi nhìn cô: “Vào đây. Chúng ta có vài điểm cần trao đổi.”
Cô bước vào, đặt báo cáo xuống bàn, cố giữ bình tĩnh: “Dạ… em chuẩn bị đầy đủ rồi ạ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng không lạnh lùng: “Hãy để tôi chỉ ra những chi tiết cần chỉnh sửa. Tôi muốn phần trình bày của bạn hoàn hảo nhất.”
Cuộc trao đổi kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Mỗi chi tiết nhỏ đều được Hạ Quân Thần chỉ dẫn cẩn thận, đôi khi nghiêng đầu, đôi mắt dõi theo thao tác của cô, khiến cô vừa hồi hộp vừa háo hức.
Khi kết thúc, anh bất ngờ đưa cho cô một cốc trà nóng: “Uống đi. Công việc căng thẳng dễ mệt mỏi. Hãy nghỉ ngơi một chút trước khi quay lại bàn làm việc.”
Cô nhận lấy cốc trà, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô không khỏi đỏ mặt: “Cảm ơn anh… anh quan tâm quá…”
Anh nhíu mày, giọng bình thản: “Đây là điều cần làm. Tôi không muốn bạn mệt mỏi.”
Cô cảm nhận sự quan tâm chân thành, không chỉ là vì công việc, mà còn là vì anh thực sự để ý đến cô theo cách riêng của mình. Tim cô rung lên một nhịp khó tả, vừa lo lắng vừa hạnh phúc.
Buổi chiều, khi mọi người đã ra về gần hết, Lâm Tâm Nhã vẫn ở lại hoàn thiện báo cáo. Bỗng nhiên, Hạ Quân Thần xuất hiện cạnh bàn cô, tay cầm một hộp bánh ngọt:
“Đây là món bạn thích, tôi nhặt khi đi qua cửa hàng gần đây. Ăn đi, để nạp năng lượng.”
Cô bất ngờ, mắt tròn xoe: “Anh… anh mua cho em sao? Không cần đâu ạ…”
Anh nhíu mày, giọng trầm nhưng dịu: “Đây là chuyện nhỏ. Nếu bạn làm việc chăm chỉ, bạn xứng đáng nhận những điều tốt đẹp.”
Cô nhận hộp bánh, tim rung lên. Mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cô vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô thầm nhủ: “Liệu mỗi ngày làm việc bên anh ấy sẽ trở nên ngọt ngào hơn như thế này sao?”
Ngay sau đó, một đồng nghiệp nam khác bất ngờ đến gần, trêu chọc cô: “Ôi, hôm nay CEO Hạ lại quan tâm đến bạn rồi. Chắc là có chuyện gì đặc biệt nhỉ?”
Cô đỏ mặt, lúng túng, không biết trả lời sao. Thấy thế, Hạ Quân Thần đi tới, đặt tay lên vai cô một cách bảo vệ: “Đừng lo. Hãy tập trung vào công việc.”
Đồng nghiệp kia lập tức lùi lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa kính nể. Lâm Tâm Nhã nhìn anh, tim đập nhanh. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng anh không chỉ quan tâm đến cô một cách tinh tế, mà còn muốn bảo vệ cô khỏi những phiền nhiễu xung quanh.
Chiều muộn, khi chuẩn bị ra về, Hạ Quân Thần bất ngờ đi theo:
“Bạn về chưa? Tôi thấy trời hôm nay hơi se lạnh.”
Cô ngạc nhiên, mắt tròn xoe: “Dạ… em chuẩn bị về ạ.”
Anh đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng: “Đeo áo khoác chưa? Tôi không muốn bạn bị lạnh.”
Cô cảm thấy tim rung lên một nhịp mạnh. Anh lấy áo khoác của mình đưa cho cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Mặc vào. Nếu cảm thấy lạnh, hãy nói với tôi.”
Cô đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… cảm ơn anh…”
Trên đường về, cô mặc áo khoác, bên cạnh là Hạ Quân Thần. Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như chậm lại. Mỗi hành động, mỗi ánh mắt của anh đều khiến cô cảm thấy một sự gần gũi vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như thể cả thế giới chỉ còn hai người.
Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay, mọi khoảnh khắc đều là bất ngờ, vừa hồi hộp vừa ngọt ngào. Liệu những ngày tới, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Liệu anh ấy sẽ để lộ thêm những khía cạnh mềm mại hơn nữa không?”
Khi chia tay trước cổng công ty, Hạ Quân Thần dừng lại, ánh mắt dịu dàng:
“Về nhà an toàn. Ngủ đủ giấc. Ngày mai còn nhiều việc quan trọng.”
Cô gật đầu, tim đập mạnh: “Dạ… em sẽ nhớ lời anh.”
Anh gật đầu nhẹ, ánh mắt theo cô cho đến khi cô bước vào thang máy. Trong lòng cô, một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc tràn ngập. Cô biết rằng mối quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước lớn, và từ giờ trở đi, mỗi ngày làm việc sẽ là một trải nghiệm vừa lo lắng, vừa ngọt ngào, vừa phấn khích.
Cô bật cười một mình, vừa hồi hộp vừa háo hức. Ai mà ngờ rằng một CEO lạnh lùng như Hạ Quân Thần lại có thể khiến cô cảm thấy vừa lo lắng, vừa hạnh phúc, vừa ngọt ngào đến vậy?