ánh sáng hoàng thịnh

Chương 9: Khoảnh khắc không thể quên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ mười ba tại Tập đoàn Thương mại Hoàng Đỉnh, Lâm Tâm Nhã thức dậy với tâm trạng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Cô biết hôm nay là một ngày quan trọng: CEO Hạ mời cô đến văn phòng riêng vào buổi chiều, và cô không biết trước những gì sẽ xảy ra.

Cô đứng trước gương, chỉnh trang tóc và trang phục. Trong lòng, cô tự nhủ: “Hãy bình tĩnh, tự tin và chuẩn bị tốt. Đây là cơ hội để anh ấy thấy năng lực của mình, nhưng… còn gì khác nữa chăng?”

Buổi sáng tại công ty, cô vẫn bận rộn với các công việc dự án. Tuy nhiên, từng phút trôi qua, cô đều cảm thấy tim đập nhanh khi nghĩ tới cuộc gặp riêng với Hạ Quân Thần.

Đúng 14 giờ, cô nhận được tin nhắn từ anh:

“Hãy lên phòng tôi. Chúng ta sẽ bàn chi tiết về dự án, và tôi muốn trao đổi thêm một vài điều riêng tư.”

Cô hít sâu, tim rung lên. Từ “riêng tư” khiến cô vừa tò mò vừa hồi hộp. Cô nhanh chóng hoàn tất công việc còn lại, rồi bước lên tầng trên, nơi văn phòng CEO.

Khi mở cửa, cô thấy Hạ Quân Thần đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài. Khi anh quay lại, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng lướt qua cô.

“Ngồi xuống,” anh nói, giọng bình thản nhưng trầm ấm.

Cô ngồi, tay hơi run, tim đập nhanh. Anh đặt một tệp hồ sơ trước mặt cô, rồi tiếp tục:

“Tôi muốn bạn xem lại phần trình bày cuối cùng của dự án. Đây là phần quan trọng nhất để thuyết phục đối tác. Tôi muốn đảm bảo mọi chi tiết đều hoàn hảo.”

Cô gật đầu, cố gắng tập trung. Tuy nhiên, mỗi lần ánh mắt anh dừng lại trên cô, tim cô lại rung lên mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến trái tim cô loạn nhịp.

Trong lúc họ cùng nhau rà soát các slide, một lỗi nhỏ xuất hiện trong phần minh họa trực tuyến. Cô hơi hoảng: “Dạ… em… em sẽ chỉnh sửa ngay ạ…”

Anh đứng lên, đi về phía cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng:

“Bình tĩnh. Tôi sẽ giúp bạn.”

Anh cúi người, sát bên cô, tay chỉ vào màn hình. Cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, tim đập loạn nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh dường như tách ra, chỉ còn hai người.

“Cảm ơn anh… anh luôn giúp em…” cô lí nhí.

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén: “Bởi vì bạn quan trọng. Tôi không muốn bạn mắc sai sót.”

Cô đỏ mặt, tim rung lên, không biết phải trả lời gì thêm. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, nhưng không hề khó xử, mà ngược lại, tràn ngập cảm giác gần gũi và tin tưởng.

Sau khi chỉnh sửa xong phần slide, Hạ Quân Thần bỗng đứng lên, bước tới gần cô:

“Tôi thấy bạn đã làm việc chăm chỉ suốt buổi sáng và chiều. Hãy nghỉ ngơi một chút.”

Anh cầm tay cô kéo nhẹ ra ghế sofa gần đó, đặt một chiếc gối nhỏ phía sau lưng cô: “Ngồi đây đi. Tôi sẽ pha trà nóng.”

Cô ngạc nhiên, tim đập mạnh. CEO Hạ từ trước đến nay luôn nghiêm túc, ít khi làm những hành động gần gũi như thế. Cô lí nhí: “Dạ… em… em không cần đâu ạ…”

Anh cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Hãy để tôi quan tâm một chút. Bạn xứng đáng.”

Cô cảm giác tim mình như tan chảy trong khoảnh khắc ấy. Anh không chỉ quan tâm, mà còn biết cách khiến cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc.

Khi trà nóng được đặt xuống bàn, Hạ Quân Thần ngồi xuống cạnh cô, khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được từng nhịp thở. Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc:

“Bạn đã tiến bộ rất nhiều. Tôi quan sát từng bước đi của bạn. Mỗi cố gắng đều khiến tôi hài lòng.”

Cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. “Dạ… em… em sẽ cố gắng hơn nữa.”

Anh nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh: “Không cần cố gắng quá, tôi chỉ muốn bạn cảm thấy hạnh phúc khi làm việc.”

Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng anh không chỉ quan tâm đến thành tích, mà còn quan tâm đến cảm xúc của cô, điều mà trước đây cô chưa từng trải nghiệm.

Buổi tối dần buông, Hạ Quân Thần đứng lên, bước tới gần cô. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng:

“Bạn đã mệt chưa? Nếu mệt, tôi đưa bạn về.”

Cô cảm giác tim mình rung lên từng nhịp. “Dạ… em… em ổn ạ, nhưng… em sẽ về cùng anh cũng được…”

Anh gật nhẹ, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: “Đi thôi. Hãy để tôi đưa bạn về.”

Khi bước ra thang máy, anh đứng sát bên, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn dịu nhẹ. Mỗi bước đi bên anh, cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, như thể thế giới chỉ còn hai người.

Trên đường về, Hạ Quân Thần bất ngờ dừng xe tại một quán cà phê nhỏ ven đường, nơi chỉ có vài khách. Anh mở cửa cho cô: “Vào đây, nghỉ ngơi một chút trước khi về nhà. Tôi muốn bạn thư giãn.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Dạ… anh… anh quan tâm quá…”

Anh cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Bởi vì tôi không muốn bạn mệt mỏi. Khi bạn thư giãn, tôi cũng yên tâm.”

Họ ngồi cạnh nhau, nói chuyện nhẹ nhàng, đôi lúc cười khúc khích. Cô nhận ra rằng những khoảnh khắc gần gũi này khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ điều gì trước đây.

Khi trời tối hẳn, Hạ Quân Thần đưa cô về nhà. Trước cửa, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc:

“Về nhà an toàn. Ngủ đủ giấc. Ngày mai còn nhiều việc quan trọng.”

Cô gật đầu, tim đập mạnh: “Dạ… em sẽ nhớ lời anh.”

Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt theo cô cho đến khi cô bước vào nhà. Cô đứng đó một lúc, bật cười một mình, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc: “Ngày hôm nay, mọi khoảnh khắc đều là sủng ngọt và gần gũi. Liệu từ giờ trở đi, anh ấy sẽ còn làm điều gì khiến trái tim mình rung động nữa đây?”

Cô thầm nhủ: “Một CEO lạnh lùng như Hạ Quân Thần mà có thể dịu dàng, quan tâm và gần gũi như thế… liệu mình có thể giữ bình tĩnh không đây?”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×