Cả tuần trôi qua trong những buổi học căng thẳng, nhưng Minh không thể nào quên được những khoảnh khắc bên Lan. Mỗi buổi sáng khi đến trường, anh luôn nhìn thấy cô đang đứng ở bãi đỗ xe, tay xách cặp sách và nói chuyện vui vẻ với các bạn. Những lúc ấy, Minh chỉ có thể đứng từ xa, lặng lẽ nhìn theo, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng nhiên chậm lại.
Một hôm, khi Minh đang ngồi trên băng ghế đá trong sân trường, thì bỗng nghe tiếng gọi nhẹ nhàng.
"Minh, bạn có rảnh không?"
Minh quay lại, thấy Lan đang đứng bên cạnh với nụ cười tươi tắn. Trong mắt cô, anh đọc được một chút gì đó thân thuộc, không còn là ánh mắt ngại ngùng hay xa lạ nữa.
"À, mình có thể giúp bạn gì không?" Minh nói, không giấu được sự ngạc nhiên. Anh không ngờ rằng Lan lại tìm đến mình vào lúc này.
"Ừm, mình đang chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, và có một số câu hỏi về bài tập văn. Bạn có thể giúp mình giải thích một chút được không?" Lan hỏi, ánh mắt lộ rõ sự mong đợi.
"Đương nhiên rồi, mình rất sẵn lòng giúp bạn," Minh trả lời, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Đây là lần đầu tiên Lan chủ động tìm đến anh một cách tự nhiên như thế.
Cả hai cùng ngồi xuống một góc yên tĩnh trong sân trường. Minh bắt đầu giải thích những câu hỏi trong bài tập văn mà Lan gặp khó khăn. Trong suốt buổi trò chuyện, Minh phát hiện ra rằng Lan không chỉ thông minh mà còn rất chăm chỉ. Cô học rất nghiêm túc và luôn cố gắng hoàn thành mọi bài tập một cách chỉn chu nhất có thể. Minh cảm thấy mình như đang khám phá một mặt khác của Lan, một cô gái không chỉ xinh đẹp mà còn rất kiên trì và có lý tưởng riêng.
Sau khi hoàn thành phần bài tập, Lan nhìn Minh với ánh mắt cảm kích.
"Cảm ơn bạn nhiều lắm, Minh. Mình không nghĩ là bài tập văn lại thú vị đến vậy," Lan nói, nở một nụ cười tươi rói.
Minh chỉ mỉm cười, cảm thấy một niềm vui giản dị lan tỏa trong lòng. Anh không ngờ rằng chỉ một hành động nhỏ như giúp đỡ Lan cũng có thể mang lại cảm xúc lớn lao như vậy.
Kể từ hôm đó, những cuộc trò chuyện giữa Minh và Lan càng trở nên thân mật hơn. Họ bắt đầu cùng nhau ôn tập cho các bài kiểm tra, chia sẻ về những dự định tương lai và cả những ước mơ trong lòng. Minh dần nhận ra rằng, tình cảm của mình dành cho Lan không chỉ là sự ngưỡng mộ nữa, mà đã là một thứ cảm xúc mơ hồ, không thể lý giải bằng lý trí.
Có những lúc, Minh không thể rời mắt khỏi Lan, khi cô cười hoặc khi cô nói một câu gì đó thật dễ thương. Anh nhận thấy trái tim mình đập mạnh mỗi khi cô đứng gần. Nhưng Minh không dám thổ lộ cảm xúc đó, vì anh không chắc liệu Lan có cảm nhận được điều đó hay không.
Dù vậy, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Lan, Minh lại cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ đẹp. Một giấc mơ mà anh không biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng mỗi phút giây bên Lan, anh đều cảm thấy nó thật quý giá.
Những buổi chiều, Minh và Lan thường đi bộ về cùng nhau sau giờ học. Đó là những khoảnh khắc yên bình, khi không có gì làm họ vướng bận. Họ chỉ đơn giản là bước đi bên nhau, im lặng, nhưng trái tim lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Trong khoảnh khắc ấy, Minh đã nghĩ: "Có lẽ, mình đang yêu Lan rồi." Nhưng liệu Lan có thể nhìn thấy tình cảm ấy hay không? Hay chỉ đơn giản là tình bạn bình dị mà anh đang dành cho cô? Minh không dám chắc, nhưng trong lòng anh, Lan luôn là người đặc biệt.