Buổi chiều hôm sau, Thẩm Hạ Cửu đứng trước căn hộ nhỏ của mình lần cuối. Căn phòng trống trải, chỉ còn lại vài chiếc vali đơn giản đựng gọn gàng tất cả những gì cô sở hữu. Cuộc sống của cô từ trước đến nay đều được gói gọn trong sự tối giản và mục đích duy nhất: chuộc lại công bằng. Việc chuyển đến dinh thự của Lăng Thiên không phải là sự thăng cấp về đời sống, mà là một bước đi chiến lược, một cuộc đánh đổi hai năm tự do để lấy lại mười năm danh dự. Cô khóa cửa, cảm nhận sức nặng của chìa khóa cuối cùng trong tay, một cảm giác vừa giải thoát vừa nặng nề. Người của Lăng Thiên đã chờ sẵn. Đó là một chiếc Rolls-Royce Phantom đen bóng và một quản gia trung niên, dáng người nghiêm nghị, tên là Tôn. Ngay cả tài xế và quản gia cũng toát lên vẻ lạnh lùng chuyên nghiệp y hệt như Tổng giám đốc của họ.
Quản gia Tôn lịch sự nhưng giọng điệu không hề thân thiện: "Phu nhân, mời cô." Danh xưng "Phu nhân" nghe thật xa lạ và giả tạo, khiến Hạ Cửu thoáng rùng mình. Cô lên xe, chiếc xe lướt đi êm ái, xa rời khu vực bình dân quen thuộc để tiến vào khu biệt lập của giới thượng lưu. Cuộc hành trình như một ranh giới rõ ràng phân chia hai thế giới. Hạ Cửu nhắm mắt lại. Cô nhắc nhở bản thân, đây chỉ là một công việc mở rộng, một dự án kéo dài hai năm, mà thôi. Cô không được phép bị lóa mắt bởi sự xa hoa, cũng không được phép mềm lòng trước người đàn ông sắp trở thành "chồng" cô trên danh nghĩa. Cô là Thẩm Hạ Cửu, thư ký điều hành Thẩm, người thực thi hợp đồng, không hơn.
Dinh thự của Lăng Thiên nằm trên một ngọn đồi riêng biệt, được bao bọc bởi tường cao và hệ thống an ninh tối tân. "Vân Đình Viên," Quản gia Tôn giới thiệu. Ngôi nhà không phải là một biệt thự cổ kính, mà là một công trình kiến trúc hiện đại bằng kính và thép, rộng lớn đến mức lạnh lẽo. Ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ bên trong không thể làm dịu đi cảm giác vô cảm của khối kiến trúc khổng lồ này. Khi cánh cửa lớn mở ra, Hạ Cửu bước vào một không gian rộng mênh mông, nội thất tối giản theo phong cách Bauhaus, chủ yếu là màu đen, trắng và xám, không có bất kỳ dấu hiệu cá nhân hóa hay hơi ấm gia đình nào. Nó giống như một bảo tàng nghệ thuật đương đại hơn là một nơi để sinh sống.
"Đây là khu vực sinh hoạt chung. Tổng giám đốc Lăng thường làm việc ở phòng đọc sách tầng hai sau tám giờ tối," Quản gia Tôn dẫn đường. "Phòng của phu nhân ở cánh phía Đông, đối diện với phòng Tổng giám đốc. Đây là bản đồ nhà và danh sách các quy tắc sinh hoạt cơ bản." Quản gia Tôn đưa cho Hạ Cửu một tập tài liệu, dày hơn cả bản hợp đồng hôm qua.
Hạ Cửu nhận lấy, lật nhanh qua các điều khoản. Ngoài những quy tắc an ninh, vệ sinh nghiêm ngặt, còn có những quy tắc liên quan đến vai diễn: Không được gọi tên nhau trừ khi ở nơi công cộng hoặc có người làm chứng. Phải luôn duy trì khoảng cách hai mét trong khu vực riêng tư. Bữa sáng và bữa tối sẽ dùng chung, nhưng bữa trưa là tùy chọn. Hạ Cửu thầm cười mỉa. Ngay cả việc duy trì vai trò vợ chồng giả cũng được quy định chi tiết như một dự án kinh doanh.
Căn phòng của cô rộng rãi, có cửa sổ nhìn ra vườn cây cảnh được cắt tỉa hoàn hảo. Nhưng chiếc giường lớn, rèm cửa dày và tủ quần áo được thiết kế riêng cũng không thể xua đi cảm giác trống rỗng. Hạ Cửu mở vali, sắp xếp quần áo một cách gọn gàng, gần như vô tâm. Cô không có nhiều đồ. Việc dọn dẹp kết thúc chỉ sau mười lăm phút. Khi cô đang định tìm một góc yên tĩnh để nghiên cứu thêm tài liệu dự án sát nhập, Quản gia Tôn xuất hiện.
"Phu nhân, Tổng giám đốc Lăng mời cô xuống dùng bữa tối. Ông ấy nói cô có mười lăm phút để chuẩn bị."
"Cảm ơn, tôi đã sẵn sàng." Hạ Cửu không hề thay đổi trang phục, vẫn giữ nguyên bộ đồ công sở đã được là phẳng hoàn hảo. Cô biết rõ, sự xuất hiện của cô lúc này không phải là để đóng vai một người vợ dịu dàng, mà là một đối tác chuyên nghiệp, ngay cả trên bàn ăn.
Phòng ăn cũng lạnh lẽo và trang trọng như một nhà hàng cao cấp chưa mở cửa. Lăng Thiên đã ngồi ở vị trí chủ tọa, mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu than chì, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cổ tay mạnh mẽ. Ánh mắt anh ngước lên khi Hạ Cửu bước vào, không có sự chào đón, chỉ có sự quan sát. Anh không hề thay đổi vai trò, vẫn là vị Tổng giám đốc đang đánh giá năng lực của thư ký.
"Ngồi đi, Hạ Cửu," Lăng Thiên nói. Anh dùng chính cái tên cô một cách tự nhiên đến bất ngờ, như thể họ đã quen thuộc từ lâu. Hạ Cửu thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức điều chỉnh biểu cảm.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Lăng," cô đáp, cố ý dùng danh xưng công việc.
Lăng Thiên đặt dao và dĩa xuống, tạo ra một tiếng động sắc lạnh. "Tại đây, trong nhà này, cô là Vợ tôi. Và tôi là Chồng cô. Điều khoản hợp đồng quy định chúng ta phải thực hiện vai diễn một cách hoàn hảo." Anh nhấn mạnh từ "hoàn hảo."
Hạ Cửu hiểu ý. Cô hít sâu. "Vâng, anh Lăng." Cô cố gắng gọi anh bằng từ ngữ thân mật hơn, nhưng chỉ gọi được chữ "Anh." Lăng Thiên hài lòng với phản ứng này, dù nó vẫn còn gượng gạo.
Bữa tối là một sự tra tấn. Họ ăn trong sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ có tiếng dao dĩa chạm vào đĩa sứ và tiếng Quản gia Tôn di chuyển phục vụ. Lăng Thiên không nói gì về công việc, mà chuyển sang những câu hỏi mang tính cá nhân thăm dò, điều mà anh chưa từng làm trong suốt thời gian họ làm việc cùng nhau.
"Tôi biết cô sống ở thành phố này từ nhỏ. Bố cô làm nghề gì?"
Hạ Cửu siết chặt dao trong tay. Đây là điểm yếu, là bí mật mà cô không muốn tiết lộ. Cô đã dự tính trước kịch bản này. "Bố tôi là một chuyên viên tài chính, hiện đang ở nước ngoài để điều trị bệnh," cô nói dối không chớp mắt, một câu trả lời đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Ồ. Bệnh gì?"
"Bệnh tim. Ông ấy không muốn để lộ vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của tôi," Hạ Cửu đáp, giọng điệu kiên định, không có bất kỳ sự dao động nào. Cô biết Lăng Thiên đang thử cô, thử độ vững chắc của lớp vỏ bọc cô đang xây dựng.
Lăng Thiên nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sắc bén như tia X-quang. Cuối cùng, anh mỉm cười nhạt. "Cô là một người con gái hiếu thảo." Anh không bình luận thêm. Sự im lặng sau đó còn nặng nề hơn cả trước. Hạ Cửu biết, Lăng Thiên không tin cô, nhưng cô đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên bằng sự chuẩn bị hoàn hảo.
Sau bữa tối, Lăng Thiên yêu cầu Hạ Cửu vào phòng đọc sách. Đây chính là văn phòng tại gia của anh, nơi công việc và hợp đồng trộn lẫn vào cuộc sống cá nhân. "Cô có thể dùng bàn làm việc đối diện tôi," anh chỉ vào chiếc bàn gỗ mun lớn. "Công việc của cô vẫn tiếp diễn, chỉ là thay đổi địa điểm. Tôi cần cô hoàn thành việc nghiên cứu chi tiết về tài chính công ty mục tiêu trước mười giờ sáng mai. Sau đó, chúng ta sẽ xem xét lịch trình để công bố tin đính hôn giả."
Hạ Cửu nhanh chóng lấy máy tính xách tay và tài liệu ra. Cô cảm thấy thoải mái hơn khi làm việc. Công việc là vùng an toàn của cô. Ngay lập tức, cô chìm đắm vào các báo cáo và số liệu.
Lăng Thiên ngồi đối diện, nhấp một ngụm cà phê, không gian chỉ có tiếng gõ bàn phím đều đặn của Hạ Cửu. Anh liếc nhìn cô. Anh đã quen với hình ảnh cô làm việc tại Tinh Huy, nhưng nhìn cô ở đây, dưới ánh đèn mờ ảo của phòng đọc sách, lại có một cảm giác khác. Sự tập trung cao độ của cô, sự dứt khoát trong từng thao tác, khiến anh không thể rời mắt. Cô không hề có vẻ ngần ngại hay lo lắng khi phải đối diện với khối lượng công việc khổng lồ, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài yếu đuối và có phần bí ẩn khi nói về gia đình.
Trong lúc Hạ Cửu đang nghiên cứu, điện thoại của Lăng Thiên rung lên. Đó là một cuộc gọi từ Lăng Phong, chú ruột anh, thành viên Hội đồng quản trị, người đang gây áp lực về cuộc hôn nhân chính trị với nhà họ Cố. Lăng Thiên bật loa ngoài một cách không hề báo trước, cho phép Hạ Cửu nghe thấy tất cả.
"Thiên, con đã quyết định chưa? Hội đồng không thể chờ đợi mãi được. Nếu không phải Cố Mẫn, thì phải là ai đó có khả năng đối phó với dư luận. Tinh Huy không thể bị lung lay chỉ vì chuyện cá nhân của con!" Giọng Lăng Phong đầy vẻ uy quyền và cảnh cáo.
"Con đã có quyết định," Lăng Thiên đáp, giọng điệu lạnh lùng và không chút nhân nhượng. Anh nhìn thẳng vào Hạ Cửu. "Thư ký Thẩm Hạ Cửu. Cô ấy sẽ là vợ con."
Sự im lặng bao trùm qua điện thoại, sau đó là tiếng cười khẩy của Lăng Phong. "Hạ Cửu? Một thư ký? Thiên à, con đang đùa sao? Con nghĩ một thư ký có thể đối phó với giới truyền thông và các vấn đề pháp lý phức tạp của Tinh Huy sao? Con đang tự hạ thấp bản thân và công ty."
Hạ Cửu cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng cô không ngẩng đầu, vẫn giả vờ tập trung vào tài liệu. Cô đã lường trước được sự coi thường này.
"Chú Phong, cô ấy không chỉ là thư ký," Lăng Thiên đáp, giọng nói chứa đựng một sự bảo vệ bất ngờ. "Cô ấy là người duy nhất có thể sắp xếp cuộc đời con gọn gàng như cách cô ấy sắp xếp văn phòng. Cô ấy là đối tác hoàn hảo. Quyết định của con đã được đưa ra. Cuộc họp báo sẽ diễn ra vào cuối tuần này. Chú không cần lo lắng."
Lăng Thiên cúp máy. Anh nhìn sang Hạ Cửu, người vẫn đang giữ vẻ mặt không cảm xúc. "Cô đã nghe thấy. Thế giới này không chấp nhận một người phụ nữ không có gia thế. Cô phải chứng minh cho họ thấy, cô không phải là một món đồ chơi dễ vỡ."
"Tôi hiểu. Tôi đã quen với việc bị đánh giá thấp," Hạ Cửu bình tĩnh đáp, gõ thêm một dòng số liệu vào báo cáo. "Tôi đã ký hợp đồng. Vai diễn của tôi là đối phó với dư luận và củng cố hình ảnh của anh. Tôi sẽ làm tốt vai trò đó."
Sự điềm tĩnh và mạnh mẽ của cô khiến Lăng Thiên ngạc nhiên một lần nữa. Anh nghĩ cô sẽ tỏ ra yếu đuối hoặc bị tổn thương sau lời nói của chú anh, nhưng cô chỉ xem đó như một sự thật hiển nhiên và nhanh chóng trở lại công việc. Anh dựa lưng vào ghế, cảm thấy sự lựa chọn của mình, dù xuất phát từ lợi ích, có lẽ lại là một quyết định thú vị hơn anh nghĩ. Anh bắt đầu suy nghĩ: cô gái này, người dường như chỉ quan tâm đến công việc và tiền bạc, đang che giấu điều gì đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng hoàn hảo đó? Anh biết rõ Thẩm Hạ Cửu là cái tên liên quan mật thiết đến vụ bê bối tham nhũng mười năm trước, nhưng anh chưa tìm được bằng chứng cụ thể. Việc đưa cô về nhà là một sự mạo hiểm có chủ đích: giữ kẻ tình nghi ở gần nhất, quan sát mọi hành động của cô, đồng thời sử dụng cô như một lá chắn trước áp lực gia tộc.
Lăng Thiên quyết định phá vỡ quy tắc "khoảng cách hai mét" một chút. Anh đứng dậy, bước đến phía sau lưng Hạ Cửu, tựa tay lên lưng ghế cô. Hơi thở ấm nóng của anh phả nhẹ lên tóc cô, khiến cơ thể cô căng cứng lại như một sợi dây đàn. Khoảnh khắc này, họ không còn là sếp và thư ký, mà là một người đàn ông và một người phụ nữ bị ràng buộc bởi một giao dịch bí mật, trong không gian riêng tư của anh.
"Ngày mai, tôi muốn cô đi cùng tôi đến một buổi tiệc từ thiện," Lăng Thiên thì thầm, giọng nói gần gũi và nguy hiểm. "Chúng ta cần tập luyện."
Hạ Cửu không dám cử động. Cô cảm nhận được sự hiện diện áp đảo của anh. Cô đang vi phạm nghiêm trọng điều khoản về khoảng cách, nhưng người vi phạm lại chính là anh. Cô cố gắng giữ giọng điệu ổn định: "Tập luyện gì, Tổng giám đốc Lăng?"
"Vai diễn của một cặp đôi hạnh phúc," anh nói. "Cô phải học cách cười với tôi, cách nhìn tôi bằng ánh mắt không phải của một thư ký. Và quan trọng nhất, cô phải học cách chạm vào tôi, một cách tự nhiên." Lăng Thiên nhẹ nhàng đặt ngón tay cái lên vai cô, chỉ một cái chạm rất nhẹ, nhưng đủ để khiến cô phải ngừng gõ bàn phím. Hạ Cửu biết, đây là một phần của hợp đồng, nhưng nó không nằm trong các điều khoản cô đã ký. Anh đang cố tình đẩy giới hạn.
"Tôi sẽ không làm những việc đó ở văn phòng," Hạ Cửu kiên quyết, "Và đây là văn phòng tại gia. Chúng ta có thể thảo luận về vai diễn này sau khi hoàn thành công việc. Hiện tại, tôi cần tập trung vào báo cáo."
Lăng Thiên rút tay lại, một nụ cười khó hiểu xuất hiện trên môi anh. Anh lùi về chiếc bàn của mình. Anh không tức giận trước sự từ chối, ngược lại, anh cảm thấy thú vị. Cô gái này không dễ bị khuất phục. Cuộc hôn nhân giả này, có lẽ sẽ không lạnh lẽo và vô vị như anh tưởng tượng. Anh đã đặt cô vào một chiếc lồng vàng, nhưng con chim trong lồng lại có móng vuốt sắc bén và một tinh thần cứng cỏi.
Hạ Cửu tiếp tục làm việc, nhưng nhịp tim cô vẫn chưa ổn định. Cô biết, Tổng giám đốc Lăng đã bắt đầu phá vỡ các quy tắc của chính anh. Và cô phải sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo, không chỉ là công việc tại Tinh Huy, mà còn là cuộc chiến không tiếng súng trong chính căn nhà này, nơi cô phải đóng vai người phụ nữ của anh, nhưng trái tim cô lại chất chứa một bí mật về sự sụp đổ của gia đình cô tại chính nơi anh đang cai trị.