Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ kính của Vân Đình Viên, nhưng Thẩm Hạ Cửu không hề có thời gian để thưởng thức sự yên tĩnh hiếm hoi đó. Đúng bảy giờ sáng, một đội ngũ chuyên gia trang điểm, làm tóc và thiết kế trang phục đã xuất hiện tại phòng cô theo lệnh của Lăng Thiên. Quản gia Tôn lịch sự giải thích: "Tổng giám đốc Lăng muốn cô chuẩn bị thật hoàn hảo cho buổi tiệc từ thiện tối nay. Đây là sự kiện công khai đầu tiên của 'Phu nhân' Tập đoàn Tinh Huy." Hạ Cửu cảm thấy khó chịu. Cô ghét bị người khác sắp đặt, ghét sự hào nhoáng giả tạo. Cô luôn tin rằng năng lực của cô nằm ở bộ óc và sự chuyên nghiệp, chứ không phải vẻ ngoài. Nhưng giờ đây, cô phải chấp nhận rằng vẻ ngoài chính là một phần của giao dịch, một công cụ quyền lực mà cô buộc phải sử dụng để đổi lấy mục tiêu lớn hơn.
Nữ thiết kế thời trang hàng đầu châu Á tên là Lục Y, nhìn Hạ Cửu bằng ánh mắt đánh giá cao. "Cô có vóc dáng tuyệt vời, thư ký Thẩm. Chúng ta sẽ làm cho cô tỏa sáng theo cách Tổng giám đốc Lăng mong muốn: thanh lịch, bí ẩn, và quyền lực." Hạ Cửu không phản đối, chỉ đứng im như một bức tượng, để mặc những chuyên gia này biến đổi mình. Mái tóc búi gọn gàng hàng ngày được thả lỏng, uốn xoăn nhẹ nhàng và búi cao sang trọng. Lớp trang điểm mỏng nhẹ làm nổi bật đôi mắt kiên định của cô, che đi quầng thâm do thức khuya làm việc. Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là chiếc váy dạ hội. Đó là một thiết kế riêng màu xanh sapphire đậm, chất liệu lụa Taffeta cao cấp, ôm sát cơ thể một cách tinh tế, để lộ bờ vai thon thả và lưng trần duyên dáng. Nó hoàn toàn khác với những bộ vest kín đáo mà cô mặc hàng ngày. Cô nhìn mình trong gương, gần như không nhận ra chính mình. Cô gái trong gương mang vẻ đẹp lạnh lùng, sang trọng, đúng như hình tượng "vợ Tổng tài" mà Lăng Thiên cần.
Buổi trưa, sau khi hoàn thành báo cáo tài chính và nhận được sự phê duyệt lạnh nhạt từ Lăng Thiên, cô biết "màn tập luyện" sắp bắt đầu. Lăng Thiên đợi cô trong phòng khách lớn, nơi ánh nắng chiều tà đổ vào, tạo ra một không gian kịch tính. Anh đã thay một bộ âu phục đen tuyền, cà vạt lụa xám nhạt, vẻ ngoài anh tuấn đến nghẹt thở. Anh đang cầm một ly rượu vang đỏ, nhưng không uống.
"Vòng một: Luyện tập ánh mắt," Lăng Thiên nói, ngữ khí chuyên nghiệp như đang họp chiến lược. "Một người vợ yêu chồng không nhìn chồng bằng ánh mắt của thư ký đang đợi lệnh. Cô phải nhìn tôi như thể tôi là trung tâm của vũ trụ cô, như thể tôi là nguồn sức mạnh và sự yên bình của cô."
Hạ Cửu cảm thấy vô lý. Ánh mắt cô đã được rèn luyện để chỉ nhìn thấy công việc, nhìn thấy vấn đề và giải pháp. Làm sao cô có thể tạo ra ánh mắt của tình yêu, của sự bình yên, với một người đàn ông cô đang tìm cách trả thù? Cô cố gắng làm theo, nhưng ánh mắt cô chỉ toát ra vẻ kiên cường và chút bối rối.
Lăng Thiên nhíu mày, lắc đầu. "Không đủ. Thẩm Hạ Cửu, cô là một diễn viên tồi tệ. Hãy nhớ, vai diễn này trị giá bằng tất cả danh dự của bố cô. Cô không được phép thất bại."
Lời nhắc nhở lạnh lùng đó như một gáo nước lạnh tạt vào sự tự ái của Hạ Cửu, nhưng nó cũng là động lực duy nhất của cô. Cô hít sâu, nhớ lại những lần thấy các cặp đôi giàu có thể hiện tình cảm trong các sự kiện. Cô nhìn Lăng Thiên, cố gắng ép bản thân nhớ lại lý do cô ở đây, cố gắng nhìn xuyên qua vẻ ngoài Tổng tài của anh, đến mục đích cuối cùng của cô. Bất ngờ, ánh mắt cô mềm đi một chút, không phải là tình yêu, mà là sự phục tùng của một kẻ đánh đổi, trộn lẫn với sự kiên định của một người theo đuổi mục đích.
"Tốt hơn," Lăng Thiên nhận xét. "Tiếp theo, vòng hai: Chạm. Trong mọi sự kiện xã hội, tiếp xúc thân thể là điều bắt buộc. Người ta không tin vào những cặp vợ chồng đứng xa nhau hai mét. Cô phải làm quen với việc tôi ở gần cô."
Anh bước đến gần Hạ Cửu. Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Ngón tay anh lạnh như băng, nhưng làn da cô lập tức nóng lên. Cái chạm này, khác hẳn cái chạm áp đặt trong phòng đọc sách hôm qua, mang tính sở hữu và ra lệnh. "Lỏng người ra," anh yêu cầu. "Nếu cô cứ căng thẳng như vậy, mọi người sẽ nghĩ cô bị ép buộc."
"Tôi không quen với sự thân mật không cần thiết," Hạ Cửu đáp, cố gắng rút tay lại nhưng không thành công.
"Đây là cần thiết," Lăng Thiên nhấn mạnh. Anh kéo cô sát vào mình hơn, vòng tay qua eo cô. Khoảnh khắc đó, Hạ Cửu cảm nhận rõ mùi hương gỗ đàn hương và sự mạnh mẽ từ cơ thể anh. Tim cô đập loạn xạ, không phải vì rung động, mà vì bị xâm phạm. Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh. "Anh Lăng, điều khoản hợp đồng..."
"Điều khoản hợp đồng quy định chúng ta phải hoàn thành vai diễn một cách hoàn hảo," anh cắt lời, ánh mắt đầy thách thức. "Sự hoàn hảo đòi hỏi sự chân thật, và sự chân thật cần được tập luyện. Cô phải tạo ra cảm giác chúng ta là một cặp đôi hòa hợp, một cặp đôi mà không ai dám can thiệp."
Anh giữ cô trong vòng tay vài phút, ép cô phải thích nghi với sự gần gũi này. Anh dạy cô cách dựa nhẹ vào cánh tay anh khi đi bộ, cách đặt tay lên ngực anh khi lắng nghe anh nói, những cử chỉ nhỏ bé nhưng lại là ngôn ngữ của tình yêu trong giới thượng lưu. Sự tiếp xúc cơ thể kéo dài này khiến ranh giới giữa sếp và nhân viên hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là một mối quan hệ phức tạp, vừa là đối tác kinh doanh, vừa là người tình giả, vừa là kẻ bị giam cầm trong vòng tay anh. Hạ Cửu cảm thấy mình đang mất kiểm soát, nhưng cô cố gắng dùng lý trí để chống đỡ, coi mọi cái chạm là một bước tiến gần hơn đến mục tiêu của cô.
Bảy giờ tối, họ đến địa điểm tổ chức buổi tiệc. Khách sạn Vương Giả, nơi tập trung những nhân vật quyền lực nhất thành phố. Khi Lăng Thiên và Hạ Cửu xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ. Lăng Thiên, người nổi tiếng lạnh lùng và độc thân, cuối cùng cũng công khai người phụ nữ của mình. Hạ Cửu, trong chiếc váy xanh sapphire lấp lánh và trang sức kim cương lộng lẫy, bước đi bên cạnh anh, tay cô khéo léo đặt trên cánh tay anh. Cô đã làm theo mọi lời anh dạy, giữ nụ cười xã giao hoàn hảo và ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Vai diễn này, cô phải thừa nhận, là thách thức lớn nhất trong sự nghiệp của cô.
Họ nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý. Lời xì xào bàn tán vang lên xung quanh. “Cô ta là ai? Thư ký của Lăng Thiên? Không thể tin được.” “Nhìn xem, anh ấy trông có vẻ thoải mái khi ở bên cô ta hơn so với thiên kim nhà họ Cố.”
Trong đám đông, một người phụ nữ xinh đẹp, kiêu sa bước đến. Đó chính là Cố Mẫn, thiên kim nhà họ Cố, người mà gia tộc Lăng muốn anh kết hôn. Cố Mẫn không giấu vẻ khinh thường trong mắt khi nhìn Hạ Cửu.
"Lăng Thiên, anh thật biết cách làm trò. Một thư ký? Anh đang cố chọc giận cha anh và Hội đồng quản trị?" Cố Mẫn chất vấn, giọng nói đầy thách thức và cay nghiệt.
Lăng Thiên không trả lời trực tiếp, anh chỉ siết nhẹ tay Hạ Cửu, hành động đó như một lời khẳng định quyền sở hữu. Anh nhìn Cố Mẫn bằng ánh mắt lạnh nhạt. "Cố tiểu thư, Thẩm Hạ Cửu là vị hôn thê của tôi. Cô ấy có đủ tư cách để đứng bên cạnh tôi, không chỉ vì cô ấy là một người phụ nữ xuất sắc, mà còn vì cô ấy là người tôi đã chọn."
Cố Mẫn cười lớn, một nụ cười giả tạo và sắc lạnh. "Được thôi. Vậy thì chúc mừng. Nhưng cô thư ký đây có vẻ khá căng thẳng. Cô ấy thậm chí còn không dám nhìn anh bằng ánh mắt của tình yêu." Cố Mẫn cố tình chọc vào điểm yếu trong màn trình diễn của họ.
Lời khiêu khích này khiến Hạ Cửu chợt hiểu ra. Nếu cô không hành động, màn kịch của họ sẽ sụp đổ, và hợp đồng cũng như mục tiêu của cô sẽ thất bại. Trong một khoảnh khắc liều lĩnh, cô quay sang Lăng Thiên, thay vì chỉ cười xã giao, cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô không còn sự kiên định hay lạnh lùng thường thấy, mà là một sự mềm mại, một sự tin tưởng tuyệt đối, như thể cô đang thực sự dựa vào anh để chống đỡ trước sóng gió của giới thượng lưu này. Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt tay còn lại lên ngực anh, một cử chỉ có vẻ như trấn an, nhưng thực chất là để nhắc nhở bản thân về mục tiêu.
"Cố tiểu thư, có lẽ cô đã quen nhìn thấy những mối quan hệ ồn ào và phô trương," Hạ Cửu lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Tình yêu của chúng tôi không cần phải chứng minh bằng lời nói lớn tiếng. Nó nằm ở sự tin tưởng và sự tôn trọng trong công việc và cuộc sống. Hơn nữa, những gì diễn ra trong văn phòng và trong nhà của Tổng giám đốc Lăng, không phải ai cũng có tư cách để bình luận."
Câu trả lời thông minh và kín đáo của Hạ Cửu khiến Lăng Thiên bất ngờ. Cô không chỉ phòng thủ, cô còn tấn công một cách tế nhị, khẳng định vị thế và quyền lực của anh. Ánh mắt anh nhìn cô thay đổi, không còn sự đánh giá, mà là sự hài lòng sâu sắc, thậm chí là một chút thán phục. Anh nở một nụ cười hiếm hoi, một nụ cười chân thật đến mức Cố Mẫn phải kinh ngạc.
Lăng Thiên vòng tay ôm chặt cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ chạm vào trán cô. Hành động này là một sự khẳng định cuối cùng và mạnh mẽ nhất. "Vị hôn thê của tôi nói đúng. Cố tiểu thư, có lẽ cô nên tìm đối tác khác để thảo luận về việc kinh doanh."
Cố Mẫn tức giận bỏ đi. Hạ Cửu thấy tim mình đập liên hồi, cô cảm thấy hơi thở dốc, không phải vì sợ hãi Cố Mẫn, mà vì nụ hôn bất ngờ của Lăng Thiên. Cái chạm nhẹ đó không có ý nghĩa tình cảm, nhưng nó đã phá vỡ hoàn toàn ranh giới cuối cùng giữa họ.
Khi buổi tiệc kết thúc, trên đường trở về Vân Đình Viên, không khí trong xe trở nên tĩnh lặng. Hạ Cửu vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ căng thẳng.
"Cô làm tốt lắm," Lăng Thiên nói, giọng anh nhẹ hơn bình thường. "Đặc biệt là câu nói cuối cùng. Nó không nằm trong kịch bản."
Hạ Cửu nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố lấp lánh dưới ánh đèn đêm. "Đó là sự ứng biến. Tôi không muốn thất bại trong giao dịch này."
Lăng Thiên quay sang nhìn cô, ánh mắt anh sâu hơn cả bóng đêm. "Cô nói đúng, đó là giao dịch. Nhưng tôi thấy cô có một sự dũng cảm khác biệt. Sự dũng cảm của một người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì mục tiêu." Anh không đề cập đến cái chạm của cô lên ngực anh, nhưng Hạ Cửu biết anh đã cảm nhận được nó.
Khi về đến nhà, Hạ Cửu nhanh chóng vào phòng mình, gỡ bỏ chiếc váy lụa và trang sức nặng nề. Cô cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một chiếc lồng chật chội. Cô nhìn vào bản hợp đồng đã được cất kín trong két sắt nhỏ của mình. Con số đó. Con số đó là lý do cô phải chịu đựng tất cả.
Đêm đó, cô nằm trên chiếc giường rộng lớn, nhưng không ngủ được. Cô nhớ lại cái siết tay của Lăng Thiên, nụ hôn trên trán, và ánh mắt chứa đầy sự bảo vệ giả tạo của anh. Cô tự hỏi: Khi nào thì Lăng Thiên ngừng coi cô là một công cụ và bắt đầu nhìn cô như một người phụ nữ? Và quan trọng hơn, khi nào thì cô ngừng nhìn anh như kẻ thù đã gián tiếp hủy hoại gia đình cô, và bắt đầu coi anh là đối tác của mình? Màn tập luyện đã kết thúc, nhưng trò chơi cảm xúc mới chỉ bắt đầu.