Ánh sáng chói lòa từ tầng cao nhất Tinh Huy không thể làm mờ đi ánh kim cương lấp lánh trên ngón áp út của Thẩm Hạ Cửu. Chiếc nhẫn đính hôn giả, biểu tượng của bản hợp đồng lạnh lẽo, giờ đây là dấu ấn không thể chối cãi cho vị thế mới của cô. Cô trở lại văn phòng không chỉ với vai trò Thư ký Điều hành Thẩm, mà còn là "Phu nhân Tổng giám đốc Lăng" theo cách mà giới truyền thông đã gán cho. Sự thay đổi duy nhất trong phong cách làm việc của cô là bộ trang phục: vest vẫn kín đáo và chuyên nghiệp, nhưng màu sắc đã tươi sáng hơn một chút, và quan trọng nhất, chiếc nhẫn cưới luôn được đeo.
Không khí tại tầng điều hành khác hẳn mọi ngày. Sự tò mò, ghen tị và cả sự khinh miệt không thể che giấu từ một số đồng nghiệp cũ, đặc biệt là những người luôn mơ ước vị trí bên cạnh Lăng Thiên. Họ nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, cố gắng tìm ra bất kỳ dấu hiệu của sự tự mãn hay yếu đuối nào. Nhưng Hạ Cửu đã sớm rèn luyện được khả năng miễn nhiễm với ánh mắt người đời. Cô bước đi thẳng tắp, tốc độ vừa phải, mỗi bước chân đều mang theo sự tự tin và chuyên nghiệp như trước. Cô không phải là người mới bước chân vào thế giới này, cô chỉ đang thay một chiếc áo giáp khác.
Lăng Thiên đến văn phòng muộn hơn mười phút. Khi anh bước ra từ thang máy, anh không còn vẻ lạnh lùng tuyệt đối thường thấy, mà thay bằng một thái độ cởi mở hơn, mặc dù vẫn giữ khoảng cách tôn trọng. Anh gật đầu với nhân viên, sau đó dừng lại trước bàn làm việc của Hạ Cửu. Anh không nói về công việc, mà nói một câu hoàn toàn cá nhân, đủ lớn để mọi người trong phạm vi gần đều nghe thấy.
"Hạ Cửu, tối nay tôi có cuộc gặp với đối tác. Em có muốn đến dùng bữa trước rồi cùng tôi đến đó không? Hay em muốn tôi quay về Vân Đình Viên đón?" Lăng Thiên hỏi, giọng nói có chút dịu dàng giả tạo mà anh đã tập luyện.
Hạ Cửu ngước lên, mỉm cười một cách nhẹ nhàng, một nụ cười mà cô đã học được để che giấu sự mệt mỏi và tính toán. "Anh Lăng, anh cứ đi thẳng. Tôi sẽ hoàn thành hồ sơ dự án Tống thị rồi đến thẳng đó. Tôi muốn chuẩn bị thêm một chút về thông tin của đối tác."
Sự trao đổi ngắn gọn nhưng mang đầy tính "tình cảm vợ chồng" và "sự hỗ trợ trong công việc" này đã ngay lập tức dập tắt những lời xì xào bàn tán về việc họ kết hôn vì lợi ích. Lời đồn đoán về một "mối tình công sở" vượt qua rào cản địa vị trở thành tâm điểm chú ý, thay vì một giao dịch chính trị khô khan.
"Tốt," Lăng Thiên đáp, đặt tay lên vai cô một cách tự nhiên. Cái chạm này, được anh kéo dài không quá ba giây, là một phần của quy tắc mới: luôn có một sự tiếp xúc thân mật tối thiểu trước mặt công chúng. Ngay sau đó, anh bước vào văn phòng, đóng cửa lại.
Sự giả tạo diễn ra hoàn hảo, nhưng trong lòng Hạ Cửu, cô cảm thấy sự căng thẳng không thể chịu nổi. Việc phải duy trì vai trò này ngay cả trong môi trường làm việc quen thuộc làm tiêu hao năng lượng tinh thần của cô gấp bội. Cô biết mình không chỉ phải làm việc cho Tinh Huy, mà còn phải diễn trước Lăng Thiên, và cả trước chính mình.
Trong khi Hạ Cửu vùi đầu vào công việc, Lăng Thiên, từ văn phòng riêng, đã đưa ra một lệnh bí mật. "Điều tra sâu," anh chỉ thị cho Trợ lý Lâm, người phụ trách các vấn đề cá nhân và an ninh của anh. "Tôi cần báo cáo đầy đủ về cha của Thẩm Hạ Cửu. Ông ta có thực sự ở nước ngoài để chữa bệnh tim hay không. Bất cứ điều gì liên quan đến vụ án tham nhũng mười năm trước, đào sâu vào đó." Lăng Thiên không tin vào câu chuyện bệnh tim. Sự kiên quyết của Hạ Cửu khi bị thăm dò tối qua đã khiến anh khẳng định cô đang che giấu một bí mật lớn, và bí mật đó chắc chắn liên quan đến Tinh Huy. Anh biết rõ, anh đang vi phạm điều khoản hợp đồng về quyền riêng tư, nhưng với Lăng Thiên, hợp đồng chỉ là giới hạn của người khác, không phải của anh.
Chiều hôm đó, một cuộc họp hội đồng quản trị mở rộng diễn ra. Đây là thử thách đầu tiên của Hạ Cửu trong vai trò mới. Ngay khi cô bước vào phòng họp, một Phó Tổng giám đốc cao cấp, ông Chu, người luôn tỏ ra không hài lòng với Lăng Thiên, đã lên tiếng với giọng điệu mỉa mai.
"Tổng giám đốc Lăng, tôi hiểu ngài có cuộc sống riêng. Nhưng mang cả 'vợ sắp cưới' vào phòng họp của công ty, nơi có những tài liệu tuyệt mật, liệu có quá mạo hiểm không? Dù sao, cô Thẩm cũng chỉ là thư ký cũ."
Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Thiên quét qua ông Chu, nhưng trước khi anh kịp lên tiếng, Hạ Cửu đã đáp lại một cách bình tĩnh. Cô đặt một tập tài liệu dày lên bàn, nơi có hồ sơ dự án Tống thị mà họ đang thảo luận.
"Phó Tổng giám đốc Chu, tôi được Tổng giám đốc Lăng mời tham dự không phải với tư cách 'vợ sắp cưới' mà là Trưởng nhóm Dự án Tống thị. Đây là bản phân tích rủi ro tài chính chi tiết mà tôi đã thức cả đêm để hoàn thành." Cô chỉ vào một mục cụ thể trong tài liệu. "Theo phân tích của tôi, rủi ro pháp lý mà đối thủ tung tin đồn là có thật, nhưng chỉ chiếm 15% tổng giá trị dự án. Tuy nhiên, rủi ro lớn nhất là vấn đề dòng tiền trong quý tới của Tống thị. Nếu chúng ta tiến hành, chúng ta có thể đối mặt với tổn thất 30% lợi nhuận trong vòng sáu tháng. Giải pháp là cấu trúc lại khoản vay và yêu cầu Tống thị thanh lý một phần tài sản phụ thuộc để bù đắp. Tôi đã chuẩn bị một bản kế hoạch."
Sự phân tích sắc sảo, chi tiết và hoàn toàn dựa trên dữ liệu của Hạ Cửu đã khiến cả phòng họp im lặng. Cô không chỉ đưa ra vấn đề mà còn có ngay giải pháp khả thi. Ông Chu lúng túng, không thể bắt bẻ được sự chuyên nghiệp tuyệt đối đó.
Lăng Thiên mỉm cười, nụ cười chiến thắng. Anh không ngần ngại ca ngợi cô. "Đây là lý do tôi chọn Hạ Cửu làm người phụ nữ của tôi. Cô ấy nhìn thấy những gì mà ngay cả các vị giám đốc giàu kinh nghiệm nhất cũng bỏ qua. Cô ấy là đối tác hoàn hảo, cả trong công việc và cuộc sống." Anh nhìn thẳng vào ông Chu, ánh mắt đầy ẩn ý: "Tôi không mạo hiểm, tôi đang tạo ra lợi thế."
Thành công rực rỡ trong cuộc họp đã củng cố vị thế của Hạ Cửu. Cô không còn chỉ là "thư ký" nữa, cô là một phần quyền lực của Lăng Thiên. Sau cuộc họp, Lăng Thiên giữ cô lại. Anh không nói về công việc, mà nhìn cô với ánh mắt dò xét.
"Cô đã học được điều đó ở đâu? Khả năng phân tích tài chính sâu sắc đến vậy. Nó vượt xa phạm vi công việc thư ký điều hành bình thường," anh hỏi, giọng nói đầy sự ngờ vực.
Hạ Cửu bình tĩnh gấp tài liệu lại. "Tổng giám đốc Lăng, tôi có bằng Thạc sĩ Tài chính. Anh đã xem hồ sơ của tôi. Tôi chỉ là chưa có cơ hội phát huy hết khả năng. Với tư cách là đối tác của anh, tôi nghĩ tôi có trách nhiệm bảo vệ lợi ích của Tinh Huy."
"Thạc sĩ Tài chính, nhưng lại chọn làm thư ký điều hành?" Lăng Thiên nhướng mày. "Một người có tài năng như cô đáng lẽ phải ở vị trí cao hơn. Tôi bắt đầu tự hỏi, mục đích thật sự của cô khi bước vào Tinh Huy là gì, ngoài việc cần một khoản tiền khổng lồ."
Sự đối chất này khiến tim Hạ Cửu lỡ nhịp. Cô biết, anh đang đến gần sự thật. Cô quyết định chuyển hướng tấn công. "Mục đích của tôi là hoàn thành hợp đồng và nhận được khoản thù lao. Ngược lại, tôi cũng tự hỏi, mục đích của anh Lăng khi đột ngột thay đổi quy tắc, yêu cầu tôi đóng vai vợ chồng thân mật ngay cả ở văn phòng là gì? Tôi nhớ quy tắc ban đầu là duy trì khoảng cách tối đa."
Lăng Thiên cười nhạt. "Quy tắc được tạo ra để phục vụ mục tiêu. Mục tiêu hiện tại là tạo ra hình ảnh gia đình hạnh phúc, ổn định cho công chúng. Và tôi là người đưa ra quy tắc."
Cuộc nói chuyện kết thúc, nhưng sự căng thẳng vẫn còn đọng lại. Hạ Cửu biết, cô không thể chỉ dựa vào vai trò "thư ký hoàn hảo" nữa. Cô phải bắt đầu thực hiện mục tiêu chính của mình. Đêm đó, khi Lăng Thiên đang ở một cuộc họp gấp, Hạ Cửu đã lợi dụng quyền hạn mới của mình. Cô dùng mật mã an ninh của Lăng Thiên (mà cô đã vô tình thấy anh nhập một lần) để mở khóa kho lưu trữ tài liệu cũ. Cô không tìm kiếm những thứ phức tạp, cô tìm kiếm một hồ sơ cũ kỹ từ mười năm trước, về dự án bị hủy bỏ của Tập đoàn Lăng thị (tiền thân của Tinh Huy).
Cô tìm thấy nó. Một hộp tài liệu màu xám, dán nhãn "Dự án NTH – 20XX." Cô nhanh chóng sao chụp lại một số trang báo cáo tài chính nội bộ, nơi cô hy vọng tìm thấy bằng chứng về việc cha cô bị vu khống.
Đúng lúc cô định cất tài liệu đi, cô nghe thấy tiếng chân bước lên cầu thang. Lăng Thiên đã trở về nhà sớm hơn dự kiến. Cô đóng sầm cửa kho, lén lút chạy về phòng.
Lăng Thiên bước vào hành lang, ánh mắt sắc lạnh như kiếm. Anh thấy một bóng đen lướt qua góc tường. Anh nhìn vào cửa kho lưu trữ tài liệu cũ. Dù cửa đã đóng, nhưng anh cảm nhận được sự bất thường. Anh đi thẳng đến phòng Hạ Cửu. Cô đang ngồi trên giường, vẻ mặt tái nhợt nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ đọc sách.
"Em đi đâu vậy, Hạ Cửu?" Lăng Thiên hỏi, giọng nói không còn sự giả tạo, mà chỉ còn sự nguy hiểm thuần túy.
Hạ Cửu cố gắng giữ hơi thở ổn định. "Tôi... tôi thấy khát nước, xuống nhà bếp lấy nước."
"Ồ? Nước sao?" Lăng Thiên tiến đến gần, đôi mắt anh khóa chặt vào cô. Anh đặt tay lên mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô. "Tại sao tay em lại lạnh như vậy, Hạ Cửu? Hay là em đang che giấu điều gì đó?"
Sự gần gũi đột ngột này, sự đụng chạm quá mức giới hạn đã khiến mọi sự phòng thủ của Hạ Cửu sụp đổ. Cô không thể giữ được vẻ mặt bình thản nữa. Cô chỉ biết lùi lại, nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoảng sợ.
"Anh Lăng, tôi không có gì để che giấu," cô thì thầm.
Lăng Thiên cúi xuống, ghé sát vào tai cô, giọng anh chứa đầy sự đe dọa. "Đừng quên, hợp đồng này có điều khoản bảo mật tuyệt đối. Nếu cô đang tìm kiếm thứ gì đó trong nhà tôi, nếu cô đang vi phạm niềm tin, tôi sẽ không ngần ngại chấm dứt giao dịch và đòi lại tất cả. Cô có hiểu không?"
Anh buông cô ra, quay người bước đi, bỏ lại Hạ Cửu trong căn phòng trống rỗng với nhịp tim đập điên cuồng. Cô biết, cuộc điều tra của Lăng Thiên đang tiến hành, và cô vừa bị phát hiện là có liên quan đến kho tài liệu cũ. Trò chơi đã không còn chỉ là đóng kịch nữa, mà là một cuộc chiến sinh tử của bí mật. Cô nhìn vào tập tài liệu mỏng cô kịp giấu dưới đệm giường. Tất cả đều đáng giá.