ánh sáng sau cánh cửa văn phòng

Chương 6: Mê Cung Tài Sản Mờ: Bản Gốc Của Sự Trả Thù


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếp nhận dự án “Tái cấu trúc Tài sản Mờ” đồng nghĩa với việc Thẩm Hạ Cửu chính thức bước vào vùng nguy hiểm nhất của Tinh Huy. Đây là cánh cửa dẫn thẳng đến bí mật mười năm trước, nhưng cũng là chiếc bẫy tinh vi nhất Lăng Thiên giăng ra.

Văn phòng mới của Hạ Cửu được bố trí ngay sát vách phòng Lăng Thiên, với một lớp kính mờ ngăn cách. Vị trí này vừa thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối, vừa đảm bảo sự giám sát liên tục. Cô biết, chỉ cần cô có một hành động sai lệch, Lăng Thiên sẽ lập tức phát hiện. Sự tự do của cô chỉ giới hạn trong bốn bức tường này, và cô phải làm việc dưới áp lực thời gian khủng khiếp.

Hồ sơ "Tài sản Mờ" là một mê cung thực sự. Hàng trăm tập tài liệu cũ kỹ, báo cáo tài chính bị cắt xén, và các hợp đồng đầu tư bị ẩn danh dưới nhiều lớp công ty vỏ bọc. Cô làm việc không ngừng nghỉ, gần như không ngủ. Mùi giấy cũ và mực in dường như đã trở thành một phần của không khí cô hít thở. Cô phải đào bới qua hàng tấn thông tin nhiễu loạn, những con số vô nghĩa được đặt xen kẽ với những giao dịch mờ ám, tạo thành một bức tường dày đặc ngăn cản mọi ánh sáng tiếp cận sự thật. Khối lượng công việc khổng lồ này được thiết kế không chỉ để che giấu bí mật mà còn để nghiền nát tinh thần và ý chí của bất kỳ người điều tra nào.

Trong số các hồ sơ, Hạ Cửu tìm thấy "Dự án NTH – 20XX", được mã hóa thành "Khoản nợ khó đòi 732". Tập hồ sơ này chứa đựng thông tin về vụ án của cha cô. Ban đầu, các báo cáo tài chính đều chỉ ra sự tham ô rõ ràng, với các bằng chứng về việc chuyển tiền qua tài khoản cha cô. Nhưng khi Hạ Cửu đào sâu vào các tài liệu phụ trợ – các biên bản họp kín, các bản đánh giá nội bộ về rủi ro dự án – cô bắt đầu nhận ra những điểm bất hợp lý mà các nhà điều tra trước đây đã bỏ qua, hoặc bị cố tình che đậy.

Điểm mấu chốt nằm ở Hợp đồng Mua bán Công nghệ với một công ty nước ngoài. Theo hồ sơ chính thức, cha cô đã ký duyệt chuyển một khoản tiền khổng lồ để mua một công nghệ sau đó được đánh giá là lỗi thời và vô dụng, dẫn đến thiệt hại nghiêm trọng. Tuy nhiên, Hạ Cửu phát hiện ra một chi tiết cực kỳ nhỏ: biên bản đánh giá rủi ro dự án, chỉ được đính kèm ở trang cuối của một tập tài liệu không liên quan, lại đề cập đến việc công nghệ này ban đầu được đánh giá là "tiên phong và có tiềm năng sinh lợi X5 lần".

Cái gì đã thay đổi?

Cô đối chiếu chữ ký trên biên bản đánh giá tích cực ban đầu và chữ ký trên quyết định chuyển tiền mua công nghệ lỗi thời. Chữ ký đánh giá tích cực là của cha cô, Thẩm Minh. Nhưng chữ ký trên lệnh chuyển tiền cuối cùng, mặc dù đã được ngụy tạo rất khéo léo để giống chữ ký của Thẩm Minh, vẫn có những nét đặc trưng của một người khác. Đó là Đàm Vĩnh Hãn.

Sự khác biệt quá nhỏ, chỉ là độ nghiêng của nét gạch ngang cuối cùng và áp lực mực in. Một chuyên gia pháp y có thể mất hàng tuần để xác định, nhưng Hạ Cửu, người đã xem xét chữ ký của Đàm Vĩnh Hãn trong tập tài liệu nhỏ cô sao chụp đêm đó, ngay lập tức nhận ra sự tương đồng đáng sợ.

Đây không phải là sự tham ô đơn thuần. Đây là một vụ hoán đổi tài liệu có chủ đích. Cha cô đã bị gài bẫy. Kẻ nào đó đã bí mật thay thế hợp đồng công nghệ ban đầu (mà cha cô đã ký duyệt) bằng một hợp đồng công nghệ lỗi thời ngay trước khi nó được phê duyệt lần cuối. Sau đó, họ ngụy tạo chữ ký cuối cùng, đẩy mọi tội lỗi về phía Thẩm Minh.

Hạ Cửu cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cùng lúc đó là một sự thỏa mãn lạnh lùng. Cô đã tìm thấy bằng chứng. Nó mỏng manh, nhưng nó là chìa khóa để mở khóa tất cả.

Trong suốt quá trình điều tra, Lăng Thiên luôn duy trì sự hiện diện của mình. Anh không hỏi han hay can thiệp vào cách làm việc của cô, nhưng anh liên tục gửi các báo cáo khác nhau đến văn phòng cô, không phải để cô xử lý, mà chỉ để kiểm tra khả năng giữ bí mật của cô. Anh kiểm tra thái độ cô khi cô phải phân tích các vấn đề tài chính liên quan đến Lăng Chính, và cô luôn giữ vẻ mặt vô cảm, chỉ tập trung vào các con số.

Một buổi tối, khi Hạ Cửu đang cố gắng giải mã một chuỗi giao dịch được mã hóa trong một cuốn sổ cái cũ, Lăng Thiên bước vào. Anh không gõ cửa. Anh chỉ đứng đó, dựa vào khung cửa kính mờ, quan sát cô.

"Cô không về nhà sao, Thẩm Hạ Cửu?" Giọng anh trầm và vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Hạ Cửu không ngẩng đầu. "Vẫn còn một vài nút thắt tài chính cần giải quyết trong tập 732. Tôi sẽ hoàn thành nó trong đêm nay."

"Cô quá chuyên nghiệp," Lăng Thiên bước vào, đặt một tách trà gừng nóng lên bàn cô. "Đôi khi tôi quên mất lý do cô ở đây không chỉ là vì công việc."

Hạ Cửu dừng bút, ngẩng lên. "Nếu anh muốn nói về hợp đồng, tôi đảm bảo tôi đang làm rất tốt vai trò vợ sắp cưới và thư ký điều hành của mình. Việc đóng vai đang suôn sẻ, thưa Tổng giám đốc Lăng."

"Tôi không nói về việc đóng vai." Lăng Thiên bước đến, cúi xuống, tay đặt lên lưng ghế cô, tạo ra một bức tường vô hình bao vây cô. "Tôi nói về sự thật của cô. Cô đã tìm thấy gì trong 'Khoản nợ khó đòi 732' chưa?"

Hạ Cửu biết anh đang cố gắng khai thác cô, vừa là một bài kiểm tra, vừa là một sự thăm dò chân thành. Anh muốn cô chia sẻ.

"Tôi đã tìm thấy bằng chứng về việc hoán đổi tài liệu," cô nói, giữ giọng nói vững vàng. "Cha tôi đã bị gài bẫy. Có một chữ ký giả mạo trên lệnh chuyển tiền cuối cùng. Người đứng sau nó có kỹ thuật viết rất giống Đàm Vĩnh Hãn."

Ánh mắt Lăng Thiên chợt lóe lên tia lạnh lẽo của sự khẳng định. "Tôi đã nói rồi. Kẻ thù của cô và kẻ thù của tôi đang hội tụ." Anh thẳng người dậy, hít một hơi sâu. "Vậy kế hoạch của cô là gì? Đưa bằng chứng này ra ánh sáng? Cô nghĩ Hội đồng quản trị sẽ tin con gái của một tội phạm kinh tế hay tin vào báo cáo của các chuyên gia đã được thẩm định mười năm trước?"

"Tôi không cần Hội đồng quản trị tin," Hạ Cửu đáp, giọng cô chứa đầy sự quyết tâm. "Tôi chỉ cần một người tin: là anh. Và tôi cần anh cung cấp cho tôi một thứ duy nhất: Bản gốc của tất cả các tài liệu Dự án NTH – 20XX."

"Bản gốc?" Lăng Thiên nhướng mày. "Chúng nằm sâu trong hầm lưu trữ của Tinh Huy. Ngay cả tôi cũng không dễ dàng tiếp cận."

"Bản sao chỉ cho thấy sự tương đồng của chữ ký. Bản gốc sẽ cho thấy áp lực mực, độ sâu của nét viết, và tuổi thọ của giấy. Bằng chứng pháp y không thể chối cãi," Hạ Cửu giải thích, giọng cô tràn đầy sự chắc chắn của một chiến lược gia. "Nếu anh muốn lật đổ Lăng Chính, thì anh cần loại bỏ Đàm Vĩnh Hãn trước. Và tôi là vũ khí tốt nhất của anh lúc này."

Lăng Thiên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh như hai hố đen sâu thẳm. Anh thấy sự thông minh sắc sảo, sự kiên định không lay chuyển, và một chút gì đó tuyệt vọng được che giấu. Anh nhận ra, cô không chỉ là con gái của Thẩm Minh, cô là phiên bản hoàn hảo hơn, nguy hiểm hơn của cha cô.

"Cô đang mặc cả với tôi," anh nói chậm rãi.

"Chúng ta đang hợp tác," cô sửa lại. "Giao dịch mở rộng."

Lăng Thiên không trả lời. Anh bước ra khỏi phòng, để lại cô trong sự im lặng nặng nề. Nhưng Hạ Cửu biết, anh đã chấp nhận. Anh cần bằng chứng này để loại bỏ Lăng Chính, và cô là người duy nhất có thể cung cấp nó.

Mấy ngày sau, Lăng Thiên bỗng thay đổi thái độ. Anh ngừng giám sát cô một cách trắng trợn. Anh bắt đầu hành xử như một vị hôn phu thực sự.

Vào một buổi tối thứ Sáu, anh hủy tất cả các cuộc họp và đưa cô đến một buổi đấu giá nghệ thuật từ thiện. Đây là một sự kiện công khai cấp cao, nơi các đối thủ và đồng minh của Lăng Thiên đều có mặt. Hạ Cửu, trong chiếc váy dạ hội màu đen tinh tế, đứng bên cạnh anh, hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc. Cô mỉm cười, trò chuyện nhã nhặn, và quan trọng nhất, cô bảo vệ Lăng Thiên khỏi những lời thăm dò xảo quyệt của Lăng Chính.

Lăng Chính, chú của Lăng Thiên, một người đàn ông trung niên với nụ cười thân thiện nhưng đôi mắt chứa đầy toan tính, tiếp cận họ. "Thiên, Hạ Cửu. Hai đứa thật đẹp đôi. Ta rất vui vì cháu đã tìm được một người đáng tin cậy như Hạ Cửu. Ta nghe nói cô ấy đang phụ trách các tài sản cũ của công ty?"

Câu hỏi của Lăng Chính là một cái bẫy. Nếu Hạ Cửu thừa nhận, Lăng Chính sẽ biết cô đang điều tra vụ án mười năm trước. Nếu cô phủ nhận, cô sẽ làm suy yếu quyền lực của mình.

Hạ Cửu mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn Lăng Chính bằng ánh mắt hoàn toàn vô tội. "Thưa chú, công việc của tôi rất đa dạng. Nhưng tôi chỉ chịu trách nhiệm về các báo cáo tổng hợp. Công việc điều tra tài sản cũ do nhóm của Trợ lý Lâm phụ trách. Tôi chỉ đảm nhận vai trò hỗ trợ phân tích dữ liệu, như một Thư ký Điều hành bình thường thôi ạ."

Cô khéo léo gạt bỏ vai trò Trưởng dự án, biến mình thành một người giúp việc nhỏ bé, không quan trọng, làm tiêu tan sự nghi ngờ của Lăng Chính. Lăng Thiên, đứng bên cạnh, siết nhẹ tay cô. Đó là một dấu hiệu đồng ý và tán thưởng. Hạ Cửu đã vượt qua bài kiểm tra công khai.

Khi buổi tiệc kết thúc, họ trở về Vân Đình Viên. Lăng Thiên vẫn giữ im lặng suốt chặng đường, nhưng sự căng thẳng giữa họ đã thay đổi, không còn là sự nghi ngờ gay gắt, mà là một sự hấp dẫn nguy hiểm, bị cấm đoán.

Đến nhà, Lăng Thiên đẩy cô vào thư viện, nơi anh đã chờ sẵn. Trên bàn, không phải là tài liệu kinh doanh, mà là một hộp gỗ mun khắc hình rồng. Anh mở hộp ra. Bên trong là một chùm chìa khóa.

"Đây là chìa khóa của căn hầm lưu trữ bí mật nhất của Tinh Huy," Lăng Thiên nói, giọng anh trầm khàn. "Tôi đã sắp xếp một cuộc họp khẩn cấp giả để tất cả nhân viên lưu trữ nghỉ việc vào lúc nửa đêm. Cô có một tiếng. Nếu cô không lấy được bản gốc tài liệu và quay về trước khi hệ thống an ninh tự động được khởi động lại, cô sẽ phải tự chịu trách nhiệm."

Hạ Cửu nhìn chùm chìa khóa, cảm thấy bàn tay mình run rẩy. Lăng Thiên đã đưa cho cô tất cả. Sự tin tưởng này, sự liều lĩnh này, khiến cô rợn người. Anh đã đặt sự nghiệp của mình vào tay cô.

"Tại sao anh lại tin tôi?" Cô hỏi, giọng cô gần như là một lời thì thầm.

"Tôi không tin cô," Lăng Thiên nói, bước đến gần, bàn tay anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào đôi mắt anh. "Tôi tin vào sự trả thù của cô. Cô khao khát nó, và tôi cần nó để lật đổ kẻ đã cố gắng hại tôi và phá hủy Tinh Huy. Mục tiêu của cô và tôi đã tạm thời song song."

Ánh mắt họ giao nhau, sự căng thẳng tăng vọt. Mối quan hệ của họ không phải là tình yêu hay thù hận, mà là một sự kết hợp hỗn loạn giữa mục đích cá nhân và sự đấu tranh quyền lực.

Trước khi Hạ Cửu kịp phản ứng, Lăng Thiên cúi xuống, hôn cô. Nụ hôn này không phải là nụ hôn diễn kịch trước công chúng, nó là một sự xâm chiếm lạnh lùng và mạnh mẽ, một sự khẳng định quyền lực và sự kiểm soát. Anh muốn cô nhớ rằng, cô đang hoạt động trên lãnh thổ của anh.

Hạ Cửu phản kháng, nhưng sự phản kháng của cô bị dập tắt bởi sức mạnh của anh. Cô cảm thấy sự nóng bỏng, sự nguy hiểm, và một sự rung động kỳ lạ từ nụ hôn đó. Nó kéo dài, một sự kết hợp của quyền lực và dục vọng, sự kiểm soát và sự buông thả.

Khi anh buông cô ra, Hạ Cửu thở hổn hển, cảm thấy mình vừa trải qua một trận chiến.

"Đi đi," Lăng Thiên ra lệnh, giọng anh vẫn còn khàn khàn. "Lấy thứ cô cần. Và đừng để tôi thất vọng."

Hạ Cửu không nói lời nào. Cô nắm chặt chùm chìa khóa và lao ra khỏi thư viện, đi thẳng đến chiếc xe đã chờ sẵn. Cô biết, chỉ một giờ đồng hồ sắp tới sẽ quyết định số phận của cha mình, của Lăng Thiên, và của chính cô.

Chiếc xe lao đi trong màn đêm, sự im lặng bao trùm buồng lái. Tòa nhà Tinh Huy sừng sững hiện ra, một pháo đài bằng thép và kính lạnh lẽo. Cô bước xuống bãi đỗ xe ngầm, không một bóng người. Ánh đèn neon hắt lên những bóng đổ dài và méo mó. Chỉ có tiếng gót giày cô vang vọng, nghe như tiếng trống báo tử.

Hầm lưu trữ nằm sâu dưới tầng hầm thứ ba, được bảo vệ bởi một cánh cửa thép dày. Cô run rẩy tra chiếc chìa khóa đầu tiên, sau đó là một mã số an ninh phức tạp mà Lăng Thiên đã bí mật ghi lại. Cánh cửa mở ra với tiếng rít khô khốc, để lộ một hành lang dài, tối tăm. Mùi ẩm mốc và bụi giấy cũ xộc vào mũi cô, mang theo ký ức của một thập kỷ đã qua.

Căn hầm là một mê cung của những giá đựng hồ sơ cao ngất, được đánh số bằng các ký hiệu khó hiểu. Cô không có thời gian để tìm kiếm. Cô phải dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình về sơ đồ lưu trữ Lăng Thiên đã cho cô xem qua một lần duy nhất.

"Khoản nợ khó đòi 732. Dự án NTH – 20XX. Năm 20XX..." cô lẩm bẩm, bàn tay lướt nhanh trên những gáy tập hồ sơ bám bụi.

Năm phút. Mười phút. Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tìm thấy khu vực lưu trữ cũ, nơi ánh sáng gần như không chạm tới. Cuối cùng, dưới một lớp bụi dày, cô tìm thấy mục đánh dấu: 732.

Tập hồ sơ quá nặng. Hạ Cửu rút ra tập tài liệu chính xác, tay cô run rẩy không phải vì sợ hãi, mà vì sự chờ đợi bấy lâu. Cô lật đến trang cuối cùng: lệnh chuyển tiền có chữ ký giả mạo.

Cô lấy một chiếc kính lúp nhỏ từ túi xách ra, bật đèn pin điện thoại và bắt đầu phân tích.

Bản sao chỉ là mực in. Nhưng bản gốc đã nói lên sự thật không thể chối cãi.

Trên chữ ký "Thẩm Minh" giả mạo, cô thấy rõ áp lực mực không đồng đều. Nét gạch ngang cuối cùng có độ sâu và độ dứt khoát của một cây bút bi mạnh hơn hẳn so với phần còn lại của chữ ký, chứng tỏ người viết đã cố tình nhấn mạnh để bắt chước phong cách của cha cô, nhưng lại không thể kiểm soát được thói quen viết của chính mình. Quan trọng hơn, bằng mắt thường, Hạ Cửu nhận thấy màu mực trên nét gạch ngang đó hơi khác biệt, có vẻ tươi hơn so với mực in trên các phần chữ khác của lệnh chuyển tiền, như thể nó được thêm vào sau đó, hoặc được sao chép và dán lại một cách tinh vi.

Nhưng bằng chứng đắt giá nhất là dấu hiệu của lớp giấy bị thay thế. Tại mép trên của trang giấy, cô thấy một vết rách siêu nhỏ, được cố gắng dán lại bằng một chất keo đã bị khô. Toàn bộ trang lệnh chuyển tiền này không phải là trang gốc của tập hồ sơ, mà đã được thay thế. Lăng Chính không chỉ giả mạo chữ ký, ông ta còn thay toàn bộ tài liệu đầu tư để đổi từ một dự án có lợi nhuận thành một khoản nợ khó đòi.

Hạ Cửu khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn. Cha cô đã trong sạch.

Cô chụp ảnh chi tiết từng bằng chứng, đảm bảo cả góc độ, ánh sáng và các dấu hiệu pháp y đều được ghi lại. Sau đó, cô cẩn thận nhét lại tài liệu vào tập hồ sơ, trả tập hồ sơ về vị trí ban đầu.

Đồng hồ trên điện thoại cô nhấp nháy: 55 phút.

Cô chạy ngược trở lại. Tiếng cửa thép đóng lại sau lưng cô vang lên như một tiếng sấm sét. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Không chỉ lấy được bằng chứng, cô còn bước ra khỏi căn hầm bí mật đó với một sự thật không thể lay chuyển: Lăng Chính đã lừa dối tất cả, và mục tiêu tiếp theo của cô sẽ là Đàm Vĩnh Hãn – người đã trực tiếp ký lệnh chuyển tiền.

Khi cô quay lại Vân Đình Viên, Lăng Thiên đang ngồi trong thư viện, tay cầm một ly rượu. Anh không ngẩng đầu khi cô bước vào.

"Một tiếng," anh nói, giọng đều đều.

"48 phút," Hạ Cửu sửa lại. "Tôi đã có tất cả những gì chúng ta cần. Bản gốc đã chứng minh việc hoán đổi tài liệu, chữ ký giả mạo có áp lực mực của Đàm Vĩnh Hãn, và dấu vết keo dán trên trang giấy cho thấy Lăng Chính đã thay thế lệnh chuyển tiền để biến dự án thành lỗ hổng tài chính."

Lăng Thiên đặt ly rượu xuống, ngước nhìn cô. Ánh mắt anh tràn đầy sự đánh giá, pha trộn giữa sự ngưỡng mộ và một chút e ngại. "Cô không chỉ là một con cờ, Thẩm Hạ Cửu. Cô là một quân Hậu."

Hạ Cửu không đáp lại lời khen. Cô đặt chiếc kính lúp và điện thoại lên bàn. "Bước tiếp theo. Anh cần cung cấp cho tôi một cuộc gặp mặt ba bên với Đàm Vĩnh Hãn. Công khai, nhưng không có nhân chứng thứ ba nào khác ngoài ba chúng ta. Tôi cần ông ta thừa nhận hoặc phản ứng trước bằng chứng này."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×