Lăng Thiên đã nhanh chóng hành động sau khi Thẩm Hạ Cửu trở về với bằng chứng. Anh sắp xếp cuộc gặp với Đàm Vĩnh Hãn trong vòng hai ngày. Địa điểm là phòng họp riêng tại tầng cao nhất của Tinh Huy, được cách âm và không có camera cố định. Sự sắp xếp nhằm đảm bảo sự thừa nhận của hãn, tránh một vụ án công khai làm sụp đổ giá cổ phiếu. Trước cuộc gặp, Hạ Cửu và Lăng Thiên đã dành nguyên một buổi sáng để phân tích tâm lý của Đàm Vĩnh Hãn. Hãn là một người thận trọng, nhưng cực kỳ tham vọng và tự mãn về khả năng che đậy tội lỗi của mình.
"Ông ta sẽ không dễ dàng thừa nhận. Ông ta sẽ tìm cách xoay chuyển tình thế, đổ lỗi cho người hoặc tìm cách mua chuộc cô," Lăng Thiên cảnh báo, đứng tựa ở cửa sổ kính.
"Tôi biết. Tôi đã chuẩn bị cái bẫy tâm lý," Hạ Cửu đáp, đặt tấm ảnh chụp bằng chứng lên bàn. "Ông ta chỉ là kẻ đồng phạm nhưng là người trực tiếp đặt bút ký vào Lệnh trả n tiền giả mạo. Điều đó khiến ông ta dễ bị tổn thương nhất. Tôi sẽ không đe Dọa ông ta bằng pháp luật, mà làm ông ta tin rằng Lăng Chính đã sẵn sàng hy Sinh ông ta để bảo toàn vị trí của mình."
Lăng Thiên quay lại, ánh mắt sắc lạnh. "Cô thông minh hơn tôi nghĩ. Nhưng đừng quên, nếu cô thất bại, cô sẽ không bao giờ cơ hội minh oan cho c mình. Đàm Vĩnh Hãn có thể là người trực tiếp cứ, nhưng Lăng Chính mới là Nguồn Gốc của tất cả."
"Tôi sẽ không thất bại. Tôi đã chờ đợi mười năm cho khoảnh khắc này," cô đáp, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn sức mạnh. "Anh cứ làm theo kế hoạch đã định: giữ khoảng cách, can thiệp khi tôi ra tí n hiệu, và đảm bảo mọi lời nói của ông ta đều được ghi lại. Giao dịch mở rộng của chúng ta yêu cầu một sự hợp tuyệt đối, Tổng giám đốc Lăng." Mối quan hệ giữa họ giờ đã vượt ra ngoài ranh giới của một thỏa thuận, là một sự liên kết nguy hiểm dựa trên sự tin tưởng vào khả năng của nhau trong việc hủy hoại kẻ thù chung.
Đúng 10 giờ sáng, Đàm Vĩnh Hãn bước vào phòng họp. Ông ta vẫn giữ vẻ ngoài đạo mạo, tự tin, nhưng khi thấy Hạ Cửu ngồi sẵn, nụ cười của ông ta k hơi cứng lại. "Tổng giám đốc Lăng, và... Thẩm thư ký. Tôi nghĩ chúng ta chỉ có một cuộc họp riêng?" Hãn hỏi.
"Đàm Vĩnh Hãn, cô Thẩm là thư ký điều hành và cũng là người phụ trách chính thức cho dự án Tái cấu trúc Tài sản Mờ," Lăng Thiên trả lời, giọng lạnh lùng. "Ông và cô ấy làm việc trực tiếp với nhau về vụ 'Khoản nợ khó đòi 732' mười năm trước."
Đàm Vĩnh Hãn ngồi xuống, đặt chiếc cặp da lên bàn. "Ồ, tôi nhớ rồi. Thẩm Minh. Thật không may. Tôi đã cố gắng giúp đỡ ông ấy, nhưng bằng chứng quá rõ ràng. Tôi rất tiếc cho cô, Hạ Cửu."
Hạ Cửu không đáp lại sự đồng cảm giả tạo. Cô đẩy một tập hồ sơ in màu ra giữa bàn. "Thưa ông Hãn, chúng ta sẽ không nói về sự tiếc nuối. Chúng ta sẽ nói về sự thật của 'Khoản nợ khó đòi 732'. Tôi đã xem xét kỹ lưỡng hồ sơ và phát hiện ra một chi tiết thú vị." Cô chậm rãi mở tập hồ sơ, chỉ vào bản lệnh chuyển tiền. "Đây là lệnh chuyển tiền cuối cùng. Tất cả hồ sơ đều quy tội cha tôi, nhưng tôi có thể thấy rõ ràng, chữ ký cuối cùng, chữ ký phê duyệt, không phải là chữ ký của Thẩm Minh."
Đàm Vĩnh Hãn bật cười một cách khoa trương. "Thẩm thư ký, cô đang đùa sao? Chữ ký đã được thẩm định pháp y quốc tế, nó trùng khớp 99%. Cô muốn nói rằng các chuyên gia hàng đầu thế giới đã sai?"
"Các chuyên gia không sai. Họ chỉ không có bản gốc," Hạ Cửu nhẹ nhàng đáp. Cô kéo ra một bức ảnh phóng to chi tiết, chỉ vào nét gạch ngang cuối cùng của chữ ký. "Nếu nhìn vào bản gốc, áp lực mực và màu mực của nét gạch ngang này khác biệt so với phần còn lại của chữ ký, điều này cho thấy đây là một sự giả mạo tinh vi. Nhưng điều đáng chú ý hơn, thưa ông Hãn, là khi tôi t đối chiếu nét gạch ngang này với các tài liệu mà ông đã ký trong những năm 20XX, nó lại trùng khớp hoàn hảo với thói quen viết của ông."
Đàm Vĩnh Hãn bắt đổ mồ hôi. Ông ta nhìn Lăng Thiên, cầu sinh một sự can thiệp. Lăng Thiên chỉ nhấp một ngụm trà, hoàn toàn vô cảm. "Tôi... tôi không biết cô đang nói gì. Cô đang cố gắng bịa đặt để trả thù cá nhân!" Đàm Vĩnh Hãn lắp bắp, giọng nói bắt đầu mất đi sự tự tin.
Hạ Cửu gật đầu, đồng tình một cách mỉa mai. "Tất nhiên, tôi biết. Đó là lý do tôi không dừng lại ở chữ ký. Tôi đã tìm thấy bằng chứng về việc hoán đổi toàn bộ trang tài liệu. Trên bản gốc, có một dấu vết keo dán siêu nhỏ ở mép giấy, nơi trang cũ bị loại bỏ và trang giả mạo được đặt vào. Sự hoán đổi này chỉ có thể được thực hiện bởi một người có quyền lực truy cập vào hồ sơ ngay trước khi nó được niêm phong, và người đó, thưa ông Hãn, chính là ông, người đã kiểm tra lần c cuối trước khi dự án được đệ trình cho Lăng Chính phê duyệt."
Đòn đánh này quá mạnh. Đàm Vĩnh Hãn hoàn toàn sụp đổ. Ông ta biết Hạ Cửu không hề bịa đặt. Cô đã tìm thấy những bí mật nằm sâu dưới đáy của Tinh Huy, những bí mật mà ngay cả Lăng Chính cũng nghĩ rằng đã được chôn vùi vĩnh viễn.
"Lăng Chính! Tất cả là do Lăng Chính!" Đàm Vĩnh Hãn đột ngột gầm lên, chỉ tay về phía Lăng Thiên. "Ông ta ra lệnh! Ông ta muốn loại bỏ Thẩm Minh vì Thẩm Minh biết quá nhiều về các giao dịch phi pháp của ông ta! Ông ta bảo tôi thay thế hợp đồng, ký giả mạo! Tôi chỉ là công cụ!"
"Và đó là lúc tiếng 'click' vang lên," Hạ Cửu nói nhỏ, nhìn thẳng vào Đàm Vĩnh Hãn. Lăng Thiên, lúc này, mới cất lời. "Ông Hãn. Phòng này không có camera, nhưng tôi luôn có thói quen ghi âm lại các cuộc họp quan trọng. Những gì ông vừa thừa nhận sẽ là lời khai oànhảo chot Hội đồng quản trị."
Đàm Vĩnh Hãn tái mặt, ngã phịch xuống ghế. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Ông ta đã rơi vào bẫy.
"Ông có hai lựa chọn," Lăng Thiên tiếp tục, giọng nói lạnh lùng như băng. "Một: Tôi giao nộp bằng chứng của cô Thẩm và đoạn ghi âm này cho cơ quan chức năng. Ông sẽ vào tù vì tội giả mạo tài liệu, tham nhũng và là tòng phạm trong vụ án Thẩm Minh. Hai: Ông hợp tác. Ông sẽ đứng về phía tôi, cung cấp toàn bộ bằng chứng về Lăng Chính và các giao dịch đen tối của ông ta trong suốt mười năm qua. Đổi lại, tôi đảm bảo ông sẽ được an toàn và có một khoản bồi thường đủ để ông sống lưu vong ở nước ngoài."
Sự lựa chọn rõ ràng đến mức tàn nhẫn. Đàm Vĩnh Hãn ký thỏa thuận hợp tác, đồng ý cung cấp mọi thông tin. Nước mắt của sự hổ thẹn và sợ hãi đã lăn dài trên gương mặt ông ta.
Khi Đàm Vĩnh Hãn rời đi, Hạ Cửu và Lăng Thiên ở lại trong sự im lặng. Hạ Cửu không cảm thấy vui sướng, chỉ cảm thấy trống rỗng.
"Cô không hài lòng?" Lăng Thiên hỏi.
"Sự thỏa mãn dành cho Đàm Vĩnh Hãn không đủ. Hắn chỉ là quân Tốt," Hạ Cửu đáp. "Tôi muốn Lăng Chính. Tôi muốn mọi thứ hắn đã cướp đi phải được trả lại một cách công bằng."
Lăng Thiên bước đến, đưa tay ra, chạm nhẹ vào má cô. "Đừng vội vàng. Quân Tốt phải hy sinh để mở đường cho quân Hậu tấn công. Chúng ta đã có được lời khai và bằng chứng. Giờ đây, chúng ta có một vũ khí hạng nặng: Đàm Vĩnh Hãn sẽ cung cấp tài liệu về việc Lăng Chính rút ruột công ty qua các dự án xây dựng và mua sắm công nghệ. Đây sẽ là một cú đòn chí mạng."
Anh lùi lại, nhìn cô với sự nghiêm túc. "Hạ Cửu, chuẩn bị đi. Ván cờ lớn sắp bắt đầu. Ngày họp Hội đồng quản trị đặc biệt đã được ấn định vào cuối tuần này. Tôi sẽ trình bày báo cáo Tái cấu trúc Tài sản Mờ, và cô, với vai trò thư ký điều hành và chuyên gia phân tích dữ liệu, sẽ là người trình bày cá bằng chứng về lỗ hổng tài chính và sự thật về Thẩm Minh."
"Tôi đã sẵn sàng," Hạ Cửu nói, sự mệt mỏi biến mất. Trong những ngày tiếp theo, hai người họ làm việc không ngừng nghỉ. Mối quan hệ của họ trở nên gần gũi một cách kỳ lạ. Họ không còn là đối tác hợp đồng, mà là hai chiến hữu bị trói buộc bởi một âm mưu chung. Họ chia sẻ những đêm khuya trong thư viện, cùng nhau phân tích các báo cáo tài chính phức tạp và soạn thảo bản trình bày.
Đôi khi, Lăng Thiên sẽ dừng lại, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. "Cô không bao giờ cười, Hạ Cửu," anh nhận xét vào một đêm.
"Nụ cười là một tài sản quý giá. Tôi chỉ dùng nó khi cần thiết," cô đáp.
"Vậy cô có bao giờ yêu một ai đó chưa?" Câu hỏi này khiến cô dừng lại. Cô n hí t an h. "Yêu? Đó là một sự xa xỉ mà tôi không có khả năng chi trả. Tình yêu là điểm yếu, và tôi không cần điểm yếu trong cuộc chiến này."
Lăng Thiên im lặng một lúc, sau đó anh đến gần, kéo cô ra khỏi ghế. "Nghỉ ngơi một chút. Kẻ thù luôn mạnh hơn khi chúng ta mệt mỏ i." Anh đưa cô đến phòng ngủ riêng của anh. "Ngủ đi. Tôi sẽ bảo vệ cô."
Hạ Cửu cảm thấy sự bảo vệ của anh là chân thật. Cô t nhắm mắt lại, lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô có một giấc ngủ sâu. Sáng hôm sau, Lăng Thiên đã biến mất. Trên bàn đầu giường là một bộ quần áo mới và một bó hoa nhài trắng. Bên cạnh là một mảnh giấy viết tay: “Chiến thắng đang chờ cô. Hãy giữ vững tinh thần. – L.T.”
Sự chuẩn bị cho cuộc họp Hội đồng quản trị đặc biệt là một kiệt tác của sự lừa dối. Lăng Thiên đã tạo ra một bức bình phong hoàn hảo bằng cách rò rỉ thông tin về một dự án mới rủi ro cao, khiến Lăng Chính và phe cánh tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc ngăn chặn dự án đó, lơ là hoàn toàn báo cáo Tài sản Mờ.
Ngày họp đến. Không khí tại phòng họp Tinh Huy căng thẳng. Lăng Chính ngồi ở vị trí Chủ tạm thời, nở nụ cười tự mãn. "Chúng ta bắt đầu thôi," Lăng Chính tuyên bố.
Lăng Thiên đứng dậy, trình bày dự án mới một cách mơ hồ. Trận chiến ban đầu diễn ra đúng như dự kiến. Sau khi Lăng Chính đã hoàn toàn thỏa mãn với việc đánh bại đề xuất của Lăng Thiên, Lăng Thiên nhẹ nhàng chuyển đề tài.
"Thưa các vị, báo cáo Tái cấu trúc Tài sản Mờ là mục đích chí nh của cuộc họp hôm nay. Mục đích là để giải quyết dứt điểm các khoản nợ tồn đọng, đặc biệt là 'Khoản nợ khó đòi 732' mười năm trước."
Lăng Chính nhăn mặt. "Thiên, việc c đã kết thúc rồi. Thẩm Minh đã bị kết tội. Tại sao cháu lại khơi lại mộ t vết thương cũ? Cô Thẩm, cô đã hoàn thành báo cáo chưa?"
Lúc này, Hạ Cửu đứng dậy. Cô mặc thầ vest trắng quyền lực. "Thưa Hội đồng, báo cáo đã hoàn thành. Và kết quả của báo cáo này sẽ thay đổi toàn bộ lịch sử mười năm của Tinh Huy," cô nói, giọng nói rõ ràng và mạnh mẽ.
Cô đặt một tập hồ sơ dày cộp lên bàn. "Khoản nợ 732 được cho là do sự tham ô và quyết định sai lầm của cựu Tổng giám đốc Thẩm Minh. Nhưng sự thật là, đây là một vụ hoán đổi tài liệu có chủ đích, được thực hiện để đẩy một dự án sinh lợi X5 thành một khoản lỗ khổng lồ, nhằm đổ tội cho t Thẩm Minh và tước quyền điều hành của ông ấy."
Cả phòng họp chìm vào sự im lặng. Hạ Cửu lần lượt đưa ra các bằng chứng: Bản sao lệnh chuyển tiền có chữ ký giả mạo, bằng chứng pháp y về áp lực mực in và keo dán trên bản gốc, và cuối cùng là lời khai được ghi âm đầy đủ của Đàm Vĩnh Hãn.
"Đàm Vĩnh Hãn đã làm chứng, và đây là toàn bộ tài liệu về các giao dịch đen tối của Lăng Chính trong suốt mười năm qua, bao gồm cả việc rút ruột quỹ đầu tư và tham ô hàng chục tỷ qua các công ty vỏ bọc..." Hạ Cửu đặt một ổ USB lên bàn.
Sắc mặt Lăng Chính thay đổi từ bất ngờ sang giận dữ tột độ. Ông ta đập bàn, đứng dậy. "Vô lý! Tất cả chỉ là sự trả thù của con gái một tên tội phạm! Thiên! Cháu đang làm gì vậy? Cháu đang cố gắng hủy hoại Tinh Huy vì một cô gái sao?"
"Chú Lăng Chính," Lăng Thiên cắt lời, giọng lạnh lùng. "Đây không phải là sự trả thù. Đây là công lý và sự thật. Tôi không bao giờ cho phép bất kỳ ai, kể cả chú, làm tổn hại đến Tinh Huy. Các bằng chứng đã quá rõ ràng. Đàm Vĩnh Hãn đang hợp tác đầy đủ với cơ quan điều tra quốc tế để lật lại tất cả các vụ án mà chú đứng sau."
Lăng Chính như phát điên. Ông ta lao đến Hạ Cửu. Lăng Thiên nhanh hơn. Anh đứng chắn trước mặt cô, nắm chặt cổ tay Lăng Chính. "Chú Lăng Chính. Chú nên giữ bình tĩnh. Mọi hành động bạo lực lúc này sẽ chỉ xác nhận tính xác thực của các bằng chứng mà cô Thẩm đã trình bày."
Lăng Chính nhìn ánh mắt Lăng Thiên – ánh mắt của một đối thủ đã chiến thắng. Sự tuyệt vọng và giận dữ bùng lên. "Mày nghĩ mày thắng sao? Mày nghĩ chỉ cần những thứ rác rưởi này là có thể hạ gục tao sao?" Lăng Chính cười điên dại.
"Tôi không nghĩ. Tôi biết," Lăng Thiên đáp. "Hội đồng, xin hãy bỏ phiếu. Không có lý do gì để Lăng Chính tiếp tục giữ vị trí trong Hội đồng quản trị."
Cuộc bỏ phiếu diễn ra nhanh chóng. Lăng Chính bị bãi miễn tất cả chức vụ. Đế chế mười năm của ông ta đã sụp đổ.
Khi cuộc họp kết thúc, Lăng Thiên nhìn Hạ Cửu, sự biết ơn dâng trào. "Chúng ta đã thành công. Cha cô được minh oan, và Tinh Huy đã trở về với tôi," anh nói. "Cảm ơn cô, Hạ Cửu."
"Đây là giao dịch. Anh không cần cảm ơn," cô đáp, giọng mềm hơn. "Tôi cần Hội đồng xem xét việc khôi phục danh dự và tài sản của cha tôi."
Lăng Thiên gật đầu. "Điều đó sẽ được thực hiện. Bây giờ, chúng ta phải đối mặt với phần còn lại của hợp đồng: cuộc hôn nhân của chúng ta."
Hạ Cửu nhìn vào mắt anh. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng một cuộc chiến mới, về trái tim và sự kiểm soát cảm xúc, dường như chỉ mới bắt đầu. Tập hồ sơ của Thẩm Minh được chính thức lật lại. Danh dự của cha cô được khôi phục. Sự trống rỗng trong cô dần được lấp đầy bởi một cảm giác mới lạ: sự tự do và một sự ràng buộc khó hiểu với Lăng Thiên. Mặc dù Lăng Chính đã thất thế, anh ta vẫn là một mối đe dọa tiềm tàng. Lăng Thiên phải củng cố vị trí của mình và Hạ Cửu, với vai trò là vợ sắp cưới và chuyên gia chiến lược, vẫn là tài sản quý giá nhất của anh. Cuộc hôn nhân sắp tới của họ không còn là một thỏa thuận trên giấy tờ. Nó đã biến thành một sự hợp nhất quyền lực.