ánh sáng sau màn sương

Chương 10: Mảnh ký ức rạn vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, sau khi trở về ký túc xá, Linh trằn trọc không sao ngủ nổi. Cô nằm nhìn trần nhà, trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh chiếc vòng tay gỗ và cuộc gọi ghê rợn buổi chiều.

Tiếng kim đồng hồ tích tắc vang vọng trong căn phòng yên ắng. Linh khẽ nhắm mắt lại, cố tìm chút bình yên. Nhưng càng cố, những mảnh ký ức càng ùa về, mơ hồ và rối loạn.

Cô nhớ… buổi tối trước khi Ngọc biến mất, họ còn cùng nhau đi ra siêu thị gần trường. Ngọc có vẻ khác thường – im lặng nhiều hơn, mắt liên tục liếc nhìn về phía sau như có ai theo dõi.

Khi đó Linh chỉ nghĩ bạn mình mệt mỏi, không gặng hỏi. Nhưng giờ nhớ lại, tim cô thắt lại.

“Phải rồi…” – Linh thì thầm, bật người ngồi dậy.

Trong khoảnh khắc bước qua ngã rẽ con hẻm tối, Linh thoáng thấy một bóng đen đứng dựa tường. Người đó đội mũ lưỡi trai thấp, che gần hết gương mặt, nhưng ánh mắt sắc lạnh ánh lên trong bóng tối… như dán chặt vào cô.

Linh run lên. Ký ức ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cô vội cầm điện thoại, gọi cho Quân.

Mười lăm phút sau, Quân có mặt tại phòng ký túc. Anh khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị lắng nghe Linh kể lại chi tiết vừa nhớ ra.

“Người đàn ông đó… anh có nghĩ hắn chính là kẻ bám đuôi?” – Linh run run hỏi.

Quân trầm ngâm: “Rất có khả năng. Nhưng chi tiết quan trọng không phải hắn nhìn cô… mà là cách Ngọc phản ứng.”

Linh sững người. “Ý anh là… Ngọc cũng nhận ra hắn?”

Ánh mắt Quân tối lại. “Nếu đúng như cô nói, thì Ngọc không hề bất ngờ. Có thể… cô ấy đã biết hắn từ trước.”

Linh nghẹn lại, trong lòng dấy lên cơn sóng dữ. Cô muốn phản bác, muốn bảo vệ bạn thân, nhưng lý trí lại buộc cô phải đối diện với sự thật tàn nhẫn: Ngọc đã giấu cô điều gì đó.

Quân đứng dậy, đi lại gần cửa sổ. Ngoài kia, ánh trăng mờ xuyên qua tấm rèm, hắt bóng anh lên tường.

“Ngày mai, tôi sẽ cho người kiểm tra lại camera quanh siêu thị và con hẻm đó.” – Anh trầm giọng. – “Nếu thật sự có người xuất hiện ở đó, chúng ta sẽ biết được nhiều hơn.”

Linh cắn môi, gật đầu. Trong tim cô, cảm giác bất an càng lớn dần.

Cô thì thào như nói với chính mình:

“Ngọc… rốt cuộc cậu là nạn nhân, hay là người giấu mặt trong tất cả chuyện này?”

Ngoài kia, gió khuya rít qua khe cửa, như tiếng thì thầm khó hiểu vọng về từ màn đêm.

Hết chương 10


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×