ánh sáng sau màn sương

Chương 9: Manh mối trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối, đồn cảnh sát nhấp nháy ánh đèn vàng. Trong căn phòng nhỏ, Linh ngồi co ro bên cạnh Quân. Không khí ngột ngạt, căng thẳng đến nghẹt thở.

Một sĩ quan trẻ bước vào, đặt xuống bàn chiếc túi nylon trong suốt. Bên trong là điện thoại của Ngọc, vỡ nứt màn hình, dính vài vệt bùn.

“Chúng tôi tìm thấy ở ven con đường gần bãi xe trường.” – người sĩ quan báo cáo. – “Không có dấu vết va chạm, chỉ như bị ném xuống.”

Linh tái mặt, tay vô thức siết chặt mép ghế. “Điện thoại của Ngọc… vậy còn cô ấy? Có tìm thấy không?”

Sĩ quan lắc đầu. “Không có dấu vết của người. Nhưng có dấu bánh xe hơi in trên nền đất ướt.”

Quân im lặng, ánh mắt tối lại. Anh cầm điện thoại của Ngọc, xem xét kỹ. Ở mặt sau, có một vết xước dài, như bị cọ vào kim loại.

Anh nhíu mày, ra hiệu cho sĩ quan: “Phong tỏa khu vực đó, thu thập dấu vết thêm. Tôi sẽ đến hiện trường ngay.”

Trên đường đi, Linh ngồi cạnh Quân trong xe. Bóng đêm bên ngoài như một tấm màn khổng lồ, nuốt trọn mọi ánh sáng đèn đường.

“Anh nghĩ… Ngọc bị bắt cóc thật sao?” – giọng cô run rẩy.

Quân không trả lời ngay. Anh siết vô lăng, mắt nhìn thẳng con đường phía trước. “Khả năng cao. Nhưng…”

“Nhưng gì?” – Linh khẽ hỏi.

Ánh mắt anh lóe lên sự do dự. “Cũng có khả năng cô ấy… không hoàn toàn vô can.”

Linh quay sang nhìn anh, chết lặng. “Anh… nghi ngờ Ngọc?”

Quân trầm giọng: “Tôi không loại trừ khả năng nào. Điện thoại bị bỏ lại có thể là một cái bẫy. Có thể cô ấy thật sự gặp nguy hiểm. Hoặc cũng có thể, có người muốn chúng ta nghĩ thế.”

Cả người Linh lạnh toát. Ý nghĩ bạn thân có thể dính líu đến chuyện này khiến lòng cô rối như tơ vò.

Khi đến hiện trường, ánh đèn pin quét qua nền đất lầy lội. Quân khom xuống, quan sát kỹ dấu bánh xe.

“Lốp mòn, loại xe cũ. Kích thước nhỏ, có thể là xe tải mini.” – anh phân tích. – “Có ít nhất hai người: một lái, một phụ. Không có dấu giằng co rõ ràng.”

Một sĩ quan khác tiến lại, đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ bọc túi nylon. Bên trong là… một chiếc vòng tay hạt gỗ.

Linh nhận ra ngay. “Đó… đó là của Ngọc. Cậu ấy đeo suốt mấy năm nay.”

Quân cầm lên, ánh mắt sắc bén lóe sáng. Anh trầm giọng: “Hắn cố tình để lại. Đây không chỉ là manh mối… mà là lời nhắn gửi.”

Linh thì thào: “Lời nhắn gì?”

Quân nhìn sâu vào mắt cô, đôi đồng tử như nhuốm một lớp u ám:

“Hắn muốn cô biết: bất cứ ai bên cạnh cô… đều không an toàn.”

Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh ẩm ướt. Linh ôm chặt vòng tay, cảm giác như từng hạt gỗ kia đang run rẩy trong lòng bàn tay mình.

Ngọc thật sự gặp nạn… hay chính cô ấy đang ở đâu đó, theo dõi từng phản ứng của mình?

Câu hỏi ấy xoáy sâu vào tâm trí Linh, như một bóng tối không lối thoát.

Hết chương 9


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×