Sáng hôm sau, Linh đến lớp với tâm trạng rối bời. Cả đêm qua cô không ngủ, những mảnh ký ức đan xen với nỗi sợ khiến đầu óc quay cuồng.
Lớp học vẫn như thường ngày, sinh viên tấp nập, tiếng nói chuyện rì rầm. Linh cố gắng trấn tĩnh, ngồi xuống chỗ quen thuộc bên cạnh chiếc bàn trống của Ngọc.
Cô mở ngăn bàn để lấy tập vở. Và ngay giây phút đó, trái tim Linh khựng lại.
Bên trong không phải sách vở… mà là một phong bì trắng tinh.
Không đề tên người gửi.
Chỉ có hai chữ viết vội vã bằng bút đen trên mặt trước: “Cho Linh.”
Bàn tay run rẩy, Linh cẩn thận mở ra. Một tờ giấy gấp gọn bên trong, mùi ẩm mốc thoang thoảng.
Nội dung ngắn gọn, chỉ vài dòng nguệch ngoạc:
“Đừng tin bất cứ ai.
Ngọc không như cậu nghĩ.
Nếu muốn biết sự thật… đi đến nhà kho cũ sau ký túc xá, 9 giờ tối nay.”
Không có chữ ký.
Linh đọc đi đọc lại, tay siết chặt tờ giấy đến nhàu nát. Cô ngẩng lên, nhìn quanh lớp. Ai cũng bận rộn trò chuyện, không ai để ý đến cô. Nhưng một cảm giác bị dõi theo bất chợt khiến da cô nổi gai ốc.
Ai đã bỏ lá thư này vào ngăn bàn? Từ khi nào? Và tại sao lại nhắc đến Ngọc?
…
Tan học, Linh vội tìm Quân. Anh nghe xong, nhíu mày, lấy lá thư từ tay cô xem kỹ.
“Chữ viết nguệch ngoạc, cố tình làm biến dạng. Giấy loại thường, không có đặc điểm riêng.” – Anh nhận xét. – “Rõ ràng là muốn dẫn dụ.”
“Vậy… có nên đến không?” – Linh lo lắng.
Quân ngẫm một lát, đôi mắt sáng lên sự kiên định. “Có. Nhưng không phải một mình cô. Đây có thể là bẫy, hoặc cũng có thể là cơ hội duy nhất để biết Ngọc ở đâu.”
Anh nhìn thẳng vào Linh, giọng chắc nịch: “9 giờ tối nay, tôi sẽ đi cùng cô.”
Linh gật đầu, nhưng tim đập loạn nhịp. Trong cô dấy lên một cảm giác khó tả: vừa sợ hãi, vừa hy vọng, vừa hoang mang không biết điều gì chờ đợi mình trong bóng tối phía trước.
…
Buổi tối, khi kim đồng hồ dần chạm đến con số 9, Linh bước theo Quân tiến về phía nhà kho cũ. Con đường dẫn đến đó hoang vắng, sương mù giăng mờ, ánh đèn vàng hắt xuống tạo thành những vệt sáng mờ ảo.
Nhà kho hiện ra, cũ kỹ, tường loang lổ, cửa sắt hoen gỉ.
Quân ra hiệu im lặng, rút súng, bước chậm rãi về phía cánh cửa. Linh đi sát sau anh, tim đập thình thịch.
Trong giây phút cửa hé mở, một luồng hơi lạnh phả ra. Bên trong tối om, chỉ có tiếng gió rít qua khe hở.
Và rồi… giữa khoảng không u ám ấy, Linh nhìn thấy một vật đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bụi bặm.
Là tập vở quen thuộc của Ngọc.
Trang đầu mở sẵn, bên trên có dòng chữ viết bằng nét bút quen thuộc:
“Tớ xin lỗi, Linh…”
Hết chương 11