Bàn tay Linh run rẩy khi chạm vào cuốn tập cũ. Lớp bụi phủ dày, nhưng dòng chữ trên trang đầu thì rõ ràng đến rợn người:
“Tớ xin lỗi, Linh…”
Quân đứng cạnh, ánh mắt căng thẳng. Anh rút đèn pin nhỏ, rọi thẳng lên từng trang giấy.
…
Bên trong, không phải ghi chép bài học thường ngày, mà là những dòng chữ ngoằn ngoèo, gấp gáp như viết vội.
**“Có ai đó luôn dõi theo chúng ta. Ban đầu tớ nghĩ chỉ là ảo giác. Nhưng càng ngày càng rõ rệt… ánh mắt hắn như muốn xuyên thấu tim gan.
Tớ đã thấy hắn nhiều lần, nhưng Linh không tin. Tớ không dám nói thẳng.
Hắn biết mọi thói quen của Linh. Hắn biết cả những điều Linh chưa bao giờ kể với ai.
Nếu một ngày tớ biến mất, Linh hãy tin: tớ không phản bội. Tớ chỉ… bị kéo vào trò chơi này trước.”**
Linh đọc đến đó, nước mắt chực trào. Tay cô siết chặt tập vở, tim đau như có dao cắt.
“Ngọc… thật sự đã biết chuyện này từ lâu…” – cô nghẹn giọng.
Quân im lặng, nhưng trong mắt lóe lên tia nghi ngờ. Anh lật thêm vài trang khác.
Một đoạn chữ khác hiện ra, nét bút nhòe, như bị viết trong lúc run sợ:
**“Hắn không đơn độc. Có người giúp hắn… ở ngay trong trường.
Đừng tin bất cứ ai.”**
Không có tên. Không có dấu hiệu nhận diện. Chỉ là một cảnh báo đầy tuyệt vọng.
…
Quân khép tập vở lại, ánh mắt sắc lạnh. “Nếu đây là thật, thì hung thủ có đồng bọn. Và kẻ đó đang rất gần.”
Linh ngẩng lên, ánh mắt hoang mang. “Anh nghĩ… Ngọc viết khi bị giam giữ? Hay… cô ấy để lại để đánh lạc hướng?”
Quân không trả lời ngay. Anh nhìn quanh nhà kho, ánh đèn pin lia qua những góc tối. Không có dấu hiệu giằng co, cũng không có máu. Chỉ có cuốn tập bị bỏ lại, như một dấu hiệu cố tình để họ tìm thấy.
“Chúng ta không thể chắc chắn.” – cuối cùng anh trầm giọng. – “Nhưng một điều rõ ràng: có kẻ muốn kéo cô vào sâu hơn.”
…
Đột nhiên, một âm thanh khẽ vang lên từ ngoài nhà kho.
“Cạch.”
Như tiếng chân dẫm lên cành khô.
Quân lập tức tắt đèn pin, ra hiệu cho Linh đứng yên. Anh rút súng, áp sát tường, chờ đợi.
Ngoài kia, bóng tối dày đặc, chỉ có sương mù lững lờ trôi.
Một bóng dáng thoáng lướt qua ô cửa sổ vỡ. Quá nhanh, không thể nhận diện.
Quân lao ra cửa, súng chĩa thẳng, nhưng khoảng sân trống không. Chỉ còn màn sương và tiếng gió rít.
Linh ôm chặt cuốn tập, tim đập loạn nhịp. Trong đầu cô vang lên duy nhất một câu:
Ngọc… rốt cuộc cậu đang ở đâu?
Hết chương 12