ánh sáng sau màn sương

Chương 3: Người đàn ông lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trụ sở công an nằm ngay góc phố lớn, nhộn nhịp người qua lại. Nhưng khi bước ra khỏi căn phòng thẩm vấn, Linh lại có cảm giác như cả thế giới xung quanh đều xa lạ. Mọi thứ trở nên mờ mịt, tiếng xe cộ ồn ào ngoài kia cũng chẳng thể xua đi cảm giác sợ hãi còn đè nặng trong lồng ngực.

Cô ôm chặt túi xách, đôi bàn tay run run. Ý nghĩ “mình đã trở thành nhân chứng vụ án giết người” cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Và cùng với nó, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo của người đàn ông kia cũng vang vọng không dứt: “Hung thủ sẽ không để cô yên.”

Bước xuống bậc thang, Linh thấy Quân đứng đó. Anh dựa vào chiếc xe hơi đen của cảnh sát, một tay cầm tập hồ sơ, một tay bỏ túi quần. Tư thế của anh không quá phô trương nhưng lại toát lên vẻ sắc bén, khó lại gần.

Ánh nắng ban trưa hắt lên gương mặt anh, đường nét góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vô cảm. Linh chợt nghĩ, nếu anh ta đứng trong đám đông, chắc chắn vẫn nổi bật hơn hẳn.

Cô do dự bước đến. Quân liếc mắt nhìn cô, không có lấy một nụ cười xã giao.

“Cô đi đâu bây giờ?” – giọng anh khàn, đều đều.

“Tôi… về nhà trọ.” – Linh đáp nhỏ, gần như lạc giọng.

Quân khép hồ sơ, mở cửa xe: “Lên xe. Tôi đưa đi.”

Linh ngẩn ra, rồi vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có thể—”

Ánh mắt Quân sắc lạnh cắt ngang lời cô. “Hung thủ có thể đang theo dõi cô. Nếu cô không muốn chết sớm, thì nghe lời.”

Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Linh cắn môi, miễn cưỡng bước vào xe.

Trên đường, không khí căng thẳng đến mức chỉ nghe tiếng động cơ. Linh ôm chặt túi, lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh lái xe rất điềm tĩnh, đôi tay rắn rỏi đặt trên vô lăng, ánh mắt tập trung. Không một câu hỏi thừa, không một biểu cảm dư thừa.

Cô chợt buột miệng: “Anh… lúc nào cũng lạnh lùng như vậy sao?”

Quân không rời mắt khỏi đường đi. “Trong công việc, cảm xúc chỉ làm hỏng mọi thứ.”

“Nhưng… anh đâu phải lúc nào cũng là cảnh sát. Ngoài đời, anh… có khi nào cười không?” – Linh cố gắng gợi chuyện, giọng hơi run.

Lần này, anh thoáng quay sang, đôi mắt tối lại, sâu thẳm như đáy vực. Một giây thôi, Linh có cảm giác mình vừa lỡ lời.

Quân không trả lời. Chỉ im lặng, ánh nhìn ấy khiến cô thấy bản thân nhỏ bé, bị soi thấu mọi suy nghĩ.

Chiếc xe dừng lại trước khu nhà trọ. Quân tắt máy, nói gọn: “Tôi sẽ cho người canh chừng quanh đây. Cô hạn chế ra ngoài vào ban đêm. Điện thoại luôn để mở. Có gì bất thường, gọi ngay.”

Linh nắm chặt quai túi, gật đầu. Cô định xuống xe, nhưng rồi quay lại hỏi nhỏ:

“Anh… thật sự tin tôi chứ?”

Đôi mắt Quân thoáng dừng lại trên gương mặt tái nhợt của cô. Anh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:

“Trong nghề này, tôi không tin ai cả.”

Câu trả lời như gáo nước lạnh dội thẳng vào Linh. Cô lặng người, rồi cúi đầu mở cửa xe bước xuống.

Chiếc xe đen lăn bánh đi, bỏ lại con hẻm nhỏ yên ắng. Linh thở dài, lòng ngổn ngang.

Cô ngỡ mình đã an toàn khi quay về phòng. Nhưng đêm đó, khi đang ngồi bên bàn học, ánh đèn ngoài hành lang chập chờn tắt ngóm. Trong khoảnh khắc, cô thoáng thấy một bóng người lướt ngang cửa sổ.

Tim cô thắt lại. Lời Quân vang vọng trong đầu: “Hung thủ sẽ không để cô yên.”

Ngoài kia, bóng tối đang rình rập.

Hết chương 3


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×