Buổi tối hôm đó, Linh gần như chẳng tập trung nổi vào việc học. Quyển giáo trình mở sẵn trên bàn, nhưng mắt cô chỉ dán vào màn hình điện thoại. Cứ vài phút, cô lại liếc nhìn, sợ rằng sẽ nhận được thêm một cuộc gọi đáng sợ nào đó từ số lạ.
Ngoài hành lang, bóng đèn vẫn chập chờn, phát sáng rồi lại tắt phụt. Không khí ẩm ướt sau cơn mưa chiều khiến cả dãy trọ như chìm trong làn sương mờ.
Linh khép rèm cửa, cố tự trấn an:
Chắc chỉ là ảo giác thôi… Mình đang lo lắng quá mức.
Cô vừa ngồi xuống bàn, tiếng động lạ vang lên. Một tiếng bước chân khẽ khàng, như ai đó đang cố tình giữ im lặng, nhưng sàn gạch cũ không thể giấu được âm thanh.
Linh cứng người. Cô nín thở, chăm chú lắng nghe. Tiếng bước chân chậm rãi, tiến gần cửa phòng cô, rồi dừng lại.
Cô vội lấy điện thoại, tay run rẩy bấm số. Trong đầu thoáng hiện ra cái tên: Nguyễn Minh Quân.
Điện thoại đổ chuông vài hồi, giọng nam trầm vang lên, khàn khàn mà kiềm chế:
“Alo?”
“Có… có ai đó ngoài cửa phòng tôi.” – Linh thì thào, gần như nghẹn lại.
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi giọng Quân lạnh lùng:
“Khóa cửa chưa?”
“Rồi.”
“Không được mở cửa. Tôi tới ngay.”
Tít… Tít… Cuộc gọi kết thúc.
Linh ôm điện thoại, tim đập dồn dập. Tiếng bước chân ngoài kia lại vang lên, lần này như kéo lê trên nền gạch. Cô dán chặt mắt vào khe cửa, ánh sáng hắt xuống sàn hành lang, và… một bóng đen lướt qua.
“Trời ơi…” – cô thầm kêu, mồ hôi lạnh toát sau lưng.
…
Chỉ mười phút sau, tiếng động cơ ô tô vang lên trước dãy trọ. Linh liếc qua cửa sổ, thấy chiếc xe đen quen thuộc dừng ngay cổng. Quân bước xuống, dáng người cao lớn nổi bật trong ánh đèn vàng vọt.
Anh bước nhanh vào hành lang, đôi mắt sắc lạnh quét một vòng. Bóng đen kia biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng rợn người.
Quân gõ cửa phòng Linh. “Là tôi.”
Cô run rẩy mở hé cửa, lập tức bị anh đẩy nhẹ vào trong. Anh đảo mắt một lượt, quan sát kỹ căn phòng rồi kéo rèm cửa lại.
“Có ai đó ở ngoài thật.” – Linh vội nói.
Quân cau mày, đôi mắt sâu thẳm tối sầm. “Tôi đã đoán trước. Hắn đang thăm dò phản ứng của cô.”
“Anh nghĩ… hắn có thể là hung thủ đêm qua?” – giọng Linh run rẩy.
“Khả năng cao.” – Quân đáp gọn. Anh lấy điện thoại, gọi cho ai đó, giọng hạ thấp: “Cử người theo dõi quanh khu này. Kẻ tình nghi vừa xuất hiện.”
Ngắt máy, anh quay lại nhìn Linh. Cái nhìn của anh vừa sắc bén vừa nghiêm nghị, như xuyên thấu cả tâm trí cô.
“Nghe tôi nói đây.” – Giọng anh trầm xuống, mang chút áp lực. – “Từ nay, cô không được ra ngoài một mình. Đi học, đi làm – phải báo cho tôi. Và tuyệt đối không được tắt máy.”
Linh mím môi, khẽ gật đầu. Trong lòng cô tràn ngập mâu thuẫn: vừa lo sợ vì sự nguy hiểm cận kề, vừa có một cảm giác kỳ lạ khi nhìn vào đôi mắt ấy – ánh mắt vừa xa cách, vừa khiến cô muốn tin tưởng.
Một cơn gió đêm lạnh buốt lùa vào qua khe cửa sổ. Bóng đèn ngoài hành lang bỗng chập chờn thêm lần nữa, rồi tắt phụt.
Trong thoáng chốc tối om ấy, Linh thấy rõ ràng… một cái bóng vừa lướt qua dưới sân.
Cô thét khẽ. Quân lập tức bước ra cửa, bàn tay theo phản xạ chạm vào khẩu súng bên hông.
“Ở lại đây.” – Anh nói nhanh, rồi lao xuống hành lang.
Tiếng bước chân vang vọng, rồi biến mất trong màn đêm. Linh đứng chết lặng, tim đập thình thịch, bàn tay siết chặt lấy ngực áo.
Cô biết, cuộc sống của mình từ hôm nay đã chính thức rơi vào vòng xoáy nguy hiểm. Và người đàn ông lạnh lùng kia – Nguyễn Minh Quân – là sợi dây duy nhất có thể níu giữ cô lại giữa bóng tối đang dày đặc vây quanh.
Hết chương 4