ánh sáng sau màn sương

Chương 5: Bằng chứng biến mất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng bước chân của Quân vọng dần ra xa, hòa lẫn vào khoảng sân ẩm ướt sau cơn mưa. Linh đứng chết lặng sau cánh cửa, tay siết chặt lấy vạt áo. Trong lòng cô dấy lên một nỗi sợ mơ hồ, vừa lo cho bản thân, vừa lo cho người đàn ông đang một mình đối mặt với kẻ bám đuôi trong đêm.

Mấy phút trôi qua dài như cả thế kỷ.

Rồi tiếng cửa bật mở. Quân bước vào, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén vẫn còn ánh lên sự cảnh giác.

“Không thấy hắn đâu.” – Anh nói ngắn gọn.

“Nhưng… tôi thấy rõ có một cái bóng.” – Linh run rẩy đáp.

Quân gật nhẹ. “Cô không hoa mắt. Có người thật. Nhưng hắn biến mất quá nhanh.”

Anh bước lại gần cửa sổ, mở hé, ngó xuống sân. Dưới ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn duy nhất còn sáng, nước mưa vẫn đọng thành vũng loang lổ. Quân khom xuống, ánh mắt sắc lạnh bỗng chạm phải một chi tiết: một dấu giày mờ in trên nền xi măng ướt.

Anh khẽ nhếch môi, móc điện thoại ra chụp lại.

“Có bằng chứng.” – Anh trầm giọng. – “Dấu giày thể thao, cỡ khoảng 42. Rất có thể là đàn ông.”

Nghe anh nói, Linh bất giác rùng mình. Cô không nghĩ kẻ theo dõi mình lại gần gũi đến thế, chỉ để lại dấu vết duy nhất cách phòng cô chưa đầy mấy mét.

Quân quay lại nhìn Linh, đôi mắt sắc sảo:

“Cô phải cực kỳ cẩn thận. Người này không đơn thuần chỉ là tò mò. Hắn đang nhắm vào cô.”

Linh cắn môi, cố giữ giọng bình tĩnh: “Tại sao… là tôi? Tôi chẳng liên quan gì đến vụ án kia.”

Quân im lặng vài giây, như đang cân nhắc. Ánh mắt anh thoáng qua sự mơ hồ, rồi lại trở nên cứng rắn:

“Có thể cô đã thấy điều gì đó. Hoặc… hung thủ nghĩ vậy.”

Không khí trong phòng chợt trầm xuống.

Sáng hôm sau, Linh theo thói quen mở cửa sổ, định hít một chút không khí mát lành của buổi sáng. Nhưng khi nhìn xuống sân, cô sững người.

Vết giày tối qua đã… biến mất.

Cả khoảng sân sạch bóng, như thể ai đó đã cố tình lau chùi.

Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Quân. Chưa đầy năm phút sau, anh có mặt. Nhìn sân trống trơn, ánh mắt anh thoáng tối lại.

“Xóa dấu vết.” – Giọng anh trầm xuống. – “Hắn quay lại đêm qua hoặc rạng sáng nay.”

Linh thở gấp: “Trời ơi… nghĩa là hắn vẫn lẩn quẩn quanh đây?”

Quân không trả lời ngay. Anh nhìn dãy trọ cũ kỹ, ánh mắt dừng lại ở vài ô cửa sổ mở hé, những cánh cửa gỗ mốc xám. Dường như trong đầu anh đang phân tích từng khả năng.

“Rất có thể hắn ở gần đây.” – Cuối cùng anh nói. – “Cô chuẩn bị đi học. Tôi sẽ đưa.”

Linh khẽ giật mình. “Anh… đưa tôi?”

“Cô nghĩ giờ còn an toàn để đi một mình à?” – Quân nghiêm giọng.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Linh thoáng bối rối, nhưng rồi đành gật đầu. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác vừa lo sợ vừa kỳ lạ – như thể mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi mỗi bước chân đều có bóng tối rình rập.

Trên đường đến trường, không khí trong xe im lặng. Quân tập trung lái, ánh mắt hướng thẳng về phía trước. Từ góc nghiêng, gương mặt anh hiện lên đường nét cứng rắn, vừa xa cách, vừa khó đoán.

Linh cắn môi, lấy hết can đảm: “Anh… thật sự nghĩ tôi có liên quan đến vụ án?”

Quân không quay sang, chỉ đáp ngắn gọn: “Tôi nghĩ hung thủ nghĩ vậy. Và đó là lý do nguy hiểm nhất.”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Linh.

Cô siết chặt quai túi, mắt nhìn xuống bàn tay mình. Trong đầu, những câu hỏi cứ dồn dập: Mình đã thấy gì? Đêm hôm đó… mình đã bỏ sót chi tiết nào quan trọng sao?

Ở ghế lái, đôi mắt Quân thoáng ánh lên sự suy tư. Anh biết rõ: manh mối duy nhất – dấu giày – đã bị xóa sạch. Điều đó chứng tỏ kẻ bám đuôi không chỉ liều lĩnh mà còn rất khôn ngoan. Và hắn sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.

Ánh sáng ban mai hắt vào qua kính xe, nhưng cả hai đều cảm thấy… một màn sương khác vẫn bao phủ quanh mình.

Hết chương 5


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×