ánh sáng sau màn sương

Chương 6: Lá thư trong ngăn bàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giảng đường buổi sáng ồn ào như thường lệ. Sinh viên ríu rít trò chuyện, tiếng cười đan xen tiếng lật sách. Nhưng đối với Linh, âm thanh ấy dường như xa xăm. Cô ngồi vào chỗ quen thuộc gần cửa sổ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài, vô thức tìm kiếm một bóng đen nào đó trong đám người qua lại.

Trong túi áo khoác, chiếc điện thoại rung lên một cái. Tin nhắn từ số lạ:

“Đừng nghĩ có cảnh sát thì cô sẽ an toàn. Tôi đang nhìn cô.”

Linh siết chặt điện thoại, tim như rơi xuống. Bàn tay vô thức run lên. Cô vội cúi thấp đầu, hít sâu để không hoảng loạn trước mặt bạn bè.

Cả buổi học, cô không thể tập trung nổi. Cảm giác có ánh mắt dõi theo khiến gáy cô nóng rát.

Khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên, sinh viên lần lượt rời lớp. Linh thu dọn sách vở chậm rãi, đợi lớp vơi người mới đứng dậy. Cô mở ngăn bàn… và sững sờ.

Bên trong có một phong bì trắng, không ghi tên.

Bàn tay cô run lên khi mở ra. Chỉ một mảnh giấy gấp gọn, trên đó viết bằng nét chữ nguệch ngoạc:

“Đêm đó… cô đã thấy. Đừng giả vờ quên.”

Cùng với tờ giấy, một bức ảnh rơi ra. Trong ảnh, Linh đang đi bộ một mình ở con hẻm gần hiện trường vụ án, chỉ vài tiếng trước khi hung thủ ra tay.

Cô chết lặng. Ai… đã chụp mình? Từ bao giờ?

Ngay lúc ấy, giọng nam quen thuộc vang lên phía sau:

“Có chuyện gì thế?”

Linh giật bắn, quay lại. Quân đang đứng ngay cửa lớp, dáng cao gọn gàng trong chiếc áo sơ mi tối màu. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, đầy dò xét.

Cô vội giấu bức ảnh và mảnh giấy vào túi, tim đập thình thịch. “Không… không có gì.”

Nhưng Quân đã nhanh mắt, ánh nhìn anh chạm thoáng qua phong bì. Anh bước lại gần, không để cô kịp né tránh, bàn tay nhanh gọn lấy được tờ giấy.

Đọc xong, ánh mắt anh sầm lại. Lạnh lẽo. Sắc bén.

“Đây là lời cảnh cáo.” – Giọng anh khàn khàn, trầm thấp.

Linh cắn môi, nghẹn ngào: “Anh thấy chưa? Hắn biết tôi. Hắn biết cả… việc tôi đã ở gần hiện trường.”

Quân nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ngón tay khẽ siết chặt. “Có kẻ đang cố ý khơi gợi ký ức của cô. Có thể… cô đã vô tình thấy hắn mà không nhận ra.”

“Nhưng… tại sao tôi không nhớ gì?” – Linh thì thào.

Ánh mắt Quân lặng vài giây. Anh nghiêng người, hạ giọng, gần như thì thầm bên tai cô:

“Vì hắn không muốn cô nhớ. Và bây giờ… hắn muốn cô phải sợ.”

Khoảng cách gần đến mức Linh nghe rõ hơi thở của anh, thấy cả ánh sáng lạnh lóe trong mắt anh. Tim cô đập loạn nhịp, không biết vì sợ hãi… hay vì cảm giác kỳ lạ vừa dâng lên.

Quân lùi lại, giọng dứt khoát:

“Từ nay, tôi sẽ trực tiếp giám sát cô ở trường. Hắn đã để lại dấu hiệu ở đây, nghĩa là phạm vi nguy hiểm đã mở rộng.”

Linh nuốt khan. “Anh… sẽ ở cạnh tôi?”

Anh nhìn cô, đôi mắt bỗng dịu lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh trở về lạnh lùng. “Đúng. Cho đến khi hắn bị bắt.”

Chiều hôm đó, khi Linh rời khỏi giảng đường, Quân đi bên cạnh. Anh trầm lặng, ánh mắt quét quanh từng góc sân trường, từng khuôn mặt lạ.

Trong khi đó, Linh vẫn còn ám ảnh bởi bức ảnh kia. Cô biết, hung thủ không chỉ theo dõi… hắn đã chạm đến ký ức của cô, những điều mà chính cô chưa kịp nhận ra.

Và Linh hiểu, trò chơi này mới chỉ bắt đầu.

Hết chương 6


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×