ánh sáng sau màn sương

Chương 8: Biến mất trong màn sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh đến lớp với tâm trạng nặng trĩu. Suốt đêm qua cô trằn trọc không ngủ được, câu nói của Quân cứ vang trong đầu: “Thân thiết không có nghĩa là an toàn.”

Ngọc là bạn thân duy nhất của cô từ khi nhập học, luôn bên cạnh những lúc cô khó khăn. Nghĩ đến việc có thể nghi ngờ người đó, Linh thấy trái tim mình như thắt lại.

Buổi học sáng trôi qua trong không khí nặng nề. Khi chuông báo hết tiết vang lên, Linh vội nhìn quanh tìm Ngọc. Nhưng… chỗ ngồi cạnh trống trơn.

Cô lấy điện thoại nhắn tin:

“Ngọc, cậu đâu rồi? Hôm nay không đến lớp à?”

Tin nhắn gửi đi, chỉ hiện dấu đã nhận nhưng không có hồi đáp.

Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng Linh. Cô thử gọi điện. Chuông reo mãi… rồi tự động ngắt.

“Không liên lạc được.” – cô lẩm bẩm, bàn tay siết chặt.

Buổi chiều, Linh nhận được cuộc gọi bất ngờ. Số của Ngọc.

Cô vội vàng bắt máy: “Ngọc! Cậu ở đâu? Sao sáng nay—”

Nhưng bên kia không phải giọng Ngọc. Chỉ là một hơi thở khàn khàn, kéo dài, lạnh lẽo đến rợn người.

“Cô sẽ là người tiếp theo…” – tiếng thì thầm vang lên, rồi cuộc gọi tắt phụt.

Linh chết lặng, tay run bắn, điện thoại suýt rơi xuống đất.

Cô lập tức gọi cho Quân.

Chỉ mười lăm phút sau, anh xuất hiện, gương mặt căng thẳng. Linh run rẩy kể lại. Quân nghe xong, đôi mắt tối sầm, sắc bén như lưỡi dao.

“Hắn đã ra tay.” – Anh trầm giọng. – “Và lần này, bạn cô chính là mục tiêu.”

“Không… không thể nào…” – Linh lắc đầu liên tục. – “Ngọc… tại sao lại là Ngọc?”

Quân không trả lời ngay. Anh móc điện thoại, gọi nhanh cho đồng đội, ra lệnh tìm dấu vết quanh ký túc xá và khu vực Ngọc thường lui tới.

“Nghe tôi.” – Anh nắm lấy vai Linh, giọng trầm khàn nhưng kiên quyết. – “Từ giờ trở đi, cô tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt tôi. Hắn bắt đầu tấn công những người liên quan đến cô. Nghĩa là… mục tiêu chính vẫn là cô.”

Linh run lên, mắt rưng rưng. Cô gật đầu, cố nén nước mắt, nhưng tim đau thắt.

Ngọc đã biến mất. Và kẻ bám đuôi đang dần siết chặt vòng vây.

Ngoài cửa sổ, sương chiều buông xuống dày đặc, bao phủ toàn bộ sân trường. Linh nhìn vào màn trắng mờ ấy, trong lòng dấy lên một câu hỏi ám ảnh:

Liệu người bạn thân thiết nhất của mình… đã trở thành nạn nhân? Hay từ đầu, cô ấy chính là một phần của trò chơi đáng sợ này?

Hết chương 8


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×