Buổi sáng đầu tiên sau khi ký hợp đồng, Lâm Yến thức dậy sớm hơn thường lệ. Đồng hồ mới chỉ điểm bảy giờ, nhưng ánh sáng đã tràn vào căn phòng qua tấm rèm trắng mỏng. Cô ngồi dậy, xoa nhẹ thái dương, nửa tỉnh nửa mơ. Cảm giác kỳ lạ len lỏi khắp người — giữa một không gian xa lạ, sang trọng và yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim đồng hồ.
Cô khẽ mỉm cười tự trấn an. “Mình đang sống chung với chồng giả, không phải bắt cóc đâu, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Câu nói nửa đùa nửa thật ấy khiến cô bật cười. Dẫu biết chỉ là hợp đồng, nhưng trong đầu cô vẫn chưa quen với việc ở chung cùng một người đàn ông xa lạ, lại là người lạnh như băng và cứng nhắc đến mức lập cả lịch sinh hoạt.
Cô bước ra khỏi phòng, dự định tự pha cà phê để khởi đầu ngày mới. Nhưng vừa đến bếp, cô lập tức khựng lại.
Hàn Thừa Vũ đã ở đó.
Anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn gọn, cổ áo mở hai nút, dáng vẻ thoải mái hiếm thấy. Mùi cà phê hòa với hương bạc hà quen thuộc khiến tim cô khẽ run.
Anh ngẩng lên, ánh mắt lướt qua cô, giọng trầm thấp:
“Chào buổi sáng. Cô dậy sớm hơn tôi nghĩ.”
“Ờ… tôi quen dậy sớm rồi.” Cô chống tay lên quầy bếp, cố giữ giọng bình tĩnh.
Anh gật đầu, rót thêm cà phê vào cốc thứ hai, đặt trước mặt cô. “Không đường.”
Cô ngạc nhiên. “Anh biết tôi uống không đường à?”
“Trong hồ sơ nhân sự của cô có ghi.”
“Anh đọc cả sở thích uống cà phê của tôi luôn?”
“Phải nắm rõ người sống chung chứ.”
Câu trả lời dửng dưng nhưng lại khiến Lâm Yến cứng người. Thật khó biết nên cảm thấy được quan tâm hay bị soi mói.
Cô cầm cốc, nhấp một ngụm nhỏ. Cà phê đắng, nhưng hương vị lạ lùng khiến cô tỉnh táo hẳn.
Anh đứng tựa nhẹ vào quầy, mở máy tính bảng, giọng đều đều:
“Chín giờ có cuộc họp với cổ đông. Mười một giờ, chúng ta sẽ ăn trưa với bố mẹ tôi.”
Lâm Yến suýt sặc cà phê. “Gì cơ? Hôm nay tôi phải gặp… bố mẹ anh?”
“Phải.” Anh nói nhẹ như thể vừa thông báo chuyện thời tiết. “Họ muốn gặp con dâu.”
“Nhưng… chúng ta mới kết hôn hôm qua mà?”
“Càng sớm càng tốt. Tôi không muốn họ nghi ngờ.”
Cô ngồi phịch xuống ghế, lòng rối bời. “Anh… thật sự coi chuyện này nghiêm túc quá mức rồi.”
Hàn Thừa Vũ ngước lên, đôi mắt tối lại. “Cô đồng ý ký, nghĩa là phải đóng vai cho trọn. Tôi không muốn có bất cứ sơ hở nào.”
Cô cắn môi. Đúng là cô đã đồng ý. Nhưng giờ nghĩ đến việc phải đóng vai người vợ hoàn hảo trước mặt cha mẹ anh, lòng cô không khỏi run.
“Anh có thể ít nhất nói tôi biết họ là người thế nào không? Tôi không muốn bị hỏi đến mức không trả lời nổi.”
Anh im lặng vài giây rồi khẽ nói: “Bố tôi là người nghiêm khắc. Mẹ tôi thì dễ chịu hơn, nhưng rất tinh ý. Họ đều không thích người giả tạo. Chỉ cần cô cư xử tự nhiên, đừng nói dối quá nhiều.”
“Tự nhiên? Với một cuộc hôn nhân giả?” Cô bật cười bất lực.
Anh liếc cô, khóe môi khẽ cong, “Cô thông minh, chắc ứng phó được thôi.”
Mười giờ bốn mươi lăm phút, chiếc xe màu đen bóng loáng dừng trước cổng biệt thự nhà họ Hàn.
Lâm Yến siết chặt tay, lòng hồi hộp như đi thi. Từ cửa xe nhìn ra, căn biệt thự toát lên vẻ cổ điển sang trọng, tường trắng, vườn hoa được cắt tỉa tỉ mỉ. Không khí nơi đây vừa thanh tao vừa áp lực.
Hàn Thừa Vũ xuống xe trước, vòng sang mở cửa cho cô. Hành động nhỏ, nhưng lại khiến mấy người làm gần đó nhìn cô với ánh mắt tò mò.
“Đi thôi.” Anh khẽ nói, giọng bình thản.
Cô hít sâu, khoác tay anh theo bản năng. Cảm giác bàn tay anh nắm nhẹ lấy khuỷu tay cô, vững chắc nhưng không quá gần gũi. Cử chỉ ấy tự nhiên đến mức nếu không biết trước, ai cũng sẽ nghĩ họ là cặp vợ chồng thật sự.
Cửa mở. Một người phụ nữ trung niên dáng vẻ quý phái bước ra. Nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi bà.
“Con về rồi à, Thừa Vũ. Còn đây là… cô Lâm?”
Lâm Yến cúi đầu lễ phép: “Cháu chào bác gái.”
Mẹ Hàn nhìn cô một lượt, ánh mắt dịu mà sắc. “Thật xinh đẹp, dịu dàng nữa. Không uổng công con trai tôi giấu kỹ đến vậy.”
Lâm Yến đỏ mặt, cười ngượng. “Dạ, cháu và anh ấy… cũng tình cờ mà thôi.”
“Phải không?” Giọng trầm vang lên phía sau, nặng nề hơn. Hàn phụ – người đàn ông trung niên dáng cao, ánh mắt nghiêm nghị, xuất hiện bên cạnh vợ. Ông nhìn cô từ đầu đến chân, không tỏ rõ thiện cảm lẫn ác cảm.
“Nghe nói cô từng làm trợ lý trong công ty con trai tôi?”
“Dạ… đúng ạ.” Cô khẽ đáp, giọng cố giữ tự nhiên.
“Thế thì chắc hiểu rõ tính nó nhỉ?”
Cô liếc nhìn Hàn Thừa Vũ – anh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như không hề nghe thấy.
“Vâng, cũng… đủ để quen dần ạ.”
Mẹ Hàn bật cười, xua tay. “Thôi, vào nhà đi. Đừng để người lớn hỏi cung thế, Thừa Vũ, con đừng im lặng như thế mãi. Đưa vợ vào chứ?”
Anh chỉ khẽ “vâng” một tiếng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, dẫn vào trong.
Bữa trưa diễn ra trong không khí nửa thân mật, nửa thăm dò.
Mẹ Hàn liên tục hỏi chuyện, từ sở thích ăn uống, công việc, thậm chí cả việc hai người quen nhau ra sao.
Lâm Yến cố gắng ứng biến, khéo léo trả lời từng câu, thỉnh thoảng còn liếc sang Hàn Thừa Vũ cầu cứu. Nhưng anh chỉ thỉnh thoảng gật nhẹ hoặc thêm vài câu “ừ”, “đúng thế”, “cô ấy rất tốt”.
Sự thờ ơ của anh khiến cô muốn đá anh dưới bàn, nhưng vẫn phải giữ nụ cười giả lả.
Đến khi mẹ Hàn cười nói: “Vậy bao giờ hai đứa định tổ chức tiệc nhỏ? Dù sao cũng nên có bữa ra mắt họ hàng chứ?”
Cả bàn im bặt.
Lâm Yến suýt đánh rơi muỗng. Cô liếc nhanh sang Hàn Thừa Vũ. Anh vẫn bình thản, nhấp ngụm trà rồi nói:
“Tháng sau. Con đang sắp xếp. Khi đó, sẽ mời mọi người đầy đủ.”
Giọng anh chắc chắn đến mức khiến cô ngẩn ra. Anh nói như thể họ thật sự là vợ chồng đang chuẩn bị tổ chức lễ cưới.
Sau khi rời nhà họ Hàn, ngồi trên xe, Lâm Yến vẫn còn chưa hoàn hồn.
“Anh điên à? Tổ chức tiệc? Tôi tưởng chỉ cần ký hợp đồng thôi chứ?”
“Chỉ là bữa tiệc nhỏ. Họ sẽ nghi ngờ nếu chúng ta né tránh.”
“Nhưng tôi… tôi đâu có chuẩn bị gì!”
“Không cần lo. Tôi sẽ lo hết.” Anh đáp lạnh lùng, mắt nhìn thẳng phía trước.
Cô khoanh tay, bực dọc. “Anh lúc nào cũng ra lệnh như thế nhỉ.”
“Cô muốn tôi năn nỉ à?”
Câu hỏi bình thản khiến cô cứng họng.
Xe dừng lại trước căn hộ. Khi cả hai bước vào, bầu không khí giữa họ có phần khác lạ – không còn xa cách như buổi sáng, mà dường như có chút gì đó… thật hơn.
Lâm Yến bỏ giày, ngồi phịch xuống sofa, thở dài. “Tôi thấy mình vừa vượt qua buổi phỏng vấn khó nhất đời.”
“Cô làm tốt.”
Cô ngẩng lên, ngạc nhiên. “Anh vừa khen tôi lần thứ hai trong hai ngày đó.”
Anh nhướng mày, “Coi như là vậy.”
Cô bật cười. “Nếu anh tiếp tục khen tôi, có khi tôi nghĩ anh thật sự thích tôi mất.”
“Đừng ảo tưởng.”
“Tôi biết. Nhưng giả vờ một chút cũng đâu có hại gì.”
Ánh mắt hai người chạm nhau. Câu nói bông đùa ấy bỗng khiến không khí chậm lại, nặng hơn. Cô nhận ra ánh nhìn của anh không còn hoàn toàn lạnh lẽo như trước. Trong đó có chút gì đó mơ hồ — như tò mò, như quan tâm, nhưng anh lại nhanh chóng rút về.
Hàn Thừa Vũ đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, giọng trầm: “Ngày mai, cô đi cùng tôi đến sự kiện công ty. Chuẩn bị trang phục thích hợp. Tôi sẽ cho người gửi danh sách.”
“Rõ rồi, ông chồng.”
Anh dừng bước, quay đầu lại. “Đừng gọi tôi như thế.”
“Vậy gọi là gì? Sếp à? Anh hùng cứu tế à?”
Anh nhìn cô thêm vài giây, rồi chỉ nói ngắn gọn: “Tùy cô.”
Cánh cửa phòng anh khép lại, để lại cô với tiếng cười khẽ.
Cô ngả người lên sofa, ánh mắt nhìn trần nhà. Cảm xúc trong lòng lẫn lộn: bực, buồn cười, tò mò — và cả chút rung động khó tả.
Chỉ trong hai ngày, cuộc sống của cô đã đảo lộn hoàn toàn. Từ một nhân viên bình thường, giờ cô lại đang “sống thử” trong vai vợ hợp pháp của một tổng tài khó đoán bậc nhất thành phố.
Nhưng có lẽ điều kỳ lạ nhất không phải là sự thay đổi ấy, mà là chính bản thân cô — Lâm Yến nhận ra, cô không còn chỉ coi đây là “một vai diễn” nữa.
Cô muốn hiểu con người đằng sau lớp băng giá kia, muốn biết vì sao anh lại cần một cuộc hôn nhân giả, vì sao ánh mắt anh thỉnh thoảng lại mang nỗi buồn không tên.
Đêm buông xuống, thành phố rực sáng ngoài ô cửa kính. Trong căn hộ, chỉ còn hai bóng người sống chung trong im lặng – mỗi người giữ một bí mật, một lý do riêng.
Và từ ngày hôm nay, cuộc sống “hôn nhân” ấy mới thật sự bắt đầu.