ánh sáng sau mưa

Chương 4: Bữa tiệc đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, rải lên sàn gỗ sáng bóng như những dải lụa vàng. Lâm Yến mở mắt trong mùi cà phê thoang thoảng từ phòng khách. Cô chậm rãi ngồi dậy, vẫn chưa hoàn toàn quen với cảm giác mình đang sống cùng Hàn Thừa Vũ – người đàn ông mà mỗi câu nói đều có thể khiến người khác ngộp thở.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ.

“Vào đi,” cô đáp, giọng còn ngái ngủ.

Một cô gái trẻ bước vào, mặc đồng phục màu xám nhạt, gương mặt thanh tú.

“Chào cô Lâm, tôi là Lưu Ly – trợ lý của Hàn tổng. Anh ấy nhờ tôi chuyển mấy thứ.”

“Chuyển gì thế?”

Lưu Ly mỉm cười, đặt chiếc hộp dài bọc giấy bạc lên bàn:

“Trang phục cho buổi tiệc tối nay. Anh ấy bảo cô nên thử trước, nếu cần chỉnh sửa thì báo ngay.”

“Buổi tiệc… tối nay?” Lâm Yến nhướn mày. “Nhanh vậy sao?”

“Dạ, là tiệc ra mắt dự án mới của Hàn Thị, rất nhiều phóng viên sẽ có mặt. Tổng giám đốc nói… hôm nay cô là ‘người vợ đầu tiên của anh ấy trước công chúng’.”

Lâm Yến hơi khựng lại. Cụm từ “vợ đầu tiên” nghe vừa kỳ lạ vừa khiến tim cô đập nhanh. Cô mím môi, nửa cười nửa ngượng:

“Anh ấy thật biết dùng từ…”

Lưu Ly chỉ cười nhẹ rồi rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa khép lại, Lâm Yến mở hộp. Một chiếc váy dạ hội màu lam nhạt hiện ra, được may tinh xảo, phần eo ôm sát tôn dáng, tà váy buông dài mềm mại. Vải lấp lánh như gợn sóng, dưới ánh nắng càng thêm mộng ảo.

Cô khẽ vuốt tay lên lớp lụa, lòng dâng lên cảm giác lạ lùng. Một người như Hàn Thừa Vũ – lạnh lùng, nguyên tắc – lại có thể chọn một bộ váy tinh tế đến thế cho cô sao?

Buổi trưa, khi cô bước ra phòng khách với chiếc váy đã chỉnh vừa người, Hàn Thừa Vũ đang đứng trước cửa sổ, tay cầm điện thoại, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị. Anh ngẩng lên, dừng lại vài giây.

Cô mỉm cười:

“Anh nghĩ sao?”

Ánh mắt anh khẽ di chuyển, chậm rãi từ đầu đến chân. Một giây im lặng kéo dài, rồi anh chỉ nói đơn giản:

“Hợp.”

“Chỉ ‘hợp’ thôi à? Không có thêm lời khen nào sao?”

Anh gập điện thoại, đến gần cô một bước, giọng đều đều:

“Cô không cần lời khen. Váy này làm nổi bật khí chất của cô, vậy là đủ.”

Cô bật cười. “Khí chất gì cơ?”

“Bình tĩnh, tự tin, không cần cố gắng để được chú ý.”

Câu nói ấy khiến tim cô khẽ run. Trong ánh nhìn của anh, lần đầu tiên cô không thấy sự lạnh lùng tuyệt đối, mà là một chút chân thành mơ hồ.

“Anh luôn nói chuyện kiểu khiến người ta không biết nên cảm ơn hay bực mình.”

“Vậy cứ coi như tôi đang nói thật.”

Không khí giữa hai người bỗng nhẹ nhàng hơn.

Đúng lúc đó, điện thoại của anh vang lên. Anh nghe máy, giọng hạ thấp:

“Ừ, chuẩn bị xe. Sáu giờ xuất phát. Đảm bảo không có ký giả nào chụp ảnh rò rỉ trước giờ.”

Ngắt máy, anh quay sang cô:

“Tám giờ bắt đầu tiệc. Cô sẽ đi cùng tôi, giữ khoảng cách vừa phải, không cần nói nhiều. Chỉ cần mỉm cười và gật đầu đúng lúc.”

“Nghe như đang hướng dẫn nhân viên PR ấy.”

“Với tôi, cô là đại diện cho hình ảnh của tôi đêm nay. Nếu muốn diễn, thì diễn cho tròn vai.”

Cô khoanh tay, nhướng mày. “Rồi, Hàn tổng, tôi sẽ là diễn viên xuất sắc nhất của anh.”

Anh mím môi, khóe miệng dường như khẽ cong – thoáng như nụ cười. Nhưng chỉ một thoáng, rồi biến mất.

Cô quay vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Người đâu mà kiêu đến thế… nhưng đúng là đẹp trai quá nên tha thứ được.”

Giọng anh vọng theo sau, trầm thấp, lạnh mà như nghe thấy hết:

“Cô nói gì?”

“Không có gì! Tôi bảo… tôi sẽ đi thay giày!”

Lâm Yến đóng cửa phòng, dựa lưng vào cánh cửa, tay áp lên ngực. Tim cô đập rộn, chẳng hiểu vì căng thẳng hay vì một lý do khác.

Cô nhìn mình trong gương – bộ váy lam nhạt, đôi mắt sáng, mái tóc uốn nhẹ. Lần đầu tiên, cô không còn là cô trợ lý nhỏ bé của Hàn tổng nữa.

Tối nay, cô sẽ là “vợ” của anh – trước mặt cả thành phố.

Buổi chiều trôi qua nhanh hơn thường lệ. Khi chiếc xe đen sang trọng của Hàn Thừa Vũ dừng lại trước khách sạn quốc tế Thiên Hòa, ánh hoàng hôn đã nhuộm vàng khắp dãy phố.

Cửa kính xe phản chiếu những ánh đèn rực rỡ của buổi dạ tiệc. Cô nhìn ra ngoài — thảm đỏ, máy ảnh, tiếng nháy đèn liên tục vang lên như pháo hoa. Một giây, Lâm Yến thoáng nghĩ: Mình đang bước vào một thế giới khác.

“Đừng quá căng thẳng.”

Giọng Hàn Thừa Vũ vang lên, trầm ấm và bình tĩnh. Anh khẽ liếc sang cô, ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm trạng cô.

“Chỉ cần đi cạnh tôi, đừng nhìn lung tung.”

Cô mím môi. “Anh nói như thể tôi là học sinh mới ra mắt vậy.”

“Cũng không khác là bao.”

Anh nói rồi mở cửa xe, đưa tay về phía cô.

Khoảnh khắc ấy, ánh flash từ hàng trăm máy ảnh đồng loạt lóe lên.

Lâm Yến đặt tay vào tay anh. Bàn tay anh ấm và vững chãi đến lạ — giữa tiếng ồn ào, chỉ có cảm giác đó khiến cô thấy bình tâm hơn.

Hai người sánh bước trên thảm đỏ. Anh khẽ cúi đầu nói nhỏ:

“Cười một chút.”

Cô khẽ nhếch môi, nụ cười tự nhiên như làn gió.

Ngay lập tức, tiếng máy ảnh vang dồn dập hơn.

“Tổng giám đốc Hàn! Đây là ai vậy?”

“Nghe nói anh đã kết hôn thật sao?”

“Cô ấy là người trong giới à?”

Những câu hỏi dồn dập, nhưng Hàn Thừa Vũ chỉ giữ nụ cười nhạt, ôm nhẹ eo cô và dẫn vào sảnh.

Bên trong, ánh đèn pha lê rực rỡ, tiếng nhạc du dương vang lên. Không khí vừa trang trọng vừa xa hoa. Mọi người dừng trò chuyện, ánh mắt đổ dồn về phía họ — cặp đôi vừa xuất hiện như một khung hình hoàn hảo.

“Người bên cạnh Hàn tổng… là ai thế?”

“Xinh quá… không giống giới giải trí.”

“Có khi là người thật sự anh ấy giấu bấy lâu.”

Tiếng xì xào khắp nơi. Lâm Yến cảm thấy sống lưng mình hơi cứng lại.

Đúng lúc ấy, một giọng nữ vang lên sau lưng — ngọt ngào, nhẹ nhưng đầy ẩn ý:

“Thừa Vũ, anh đến rồi à.”

Lâm Yến quay lại. Người phụ nữ ấy mặc váy đen ôm sát, cổ áo xẻ sâu, mái tóc uốn nhẹ, ánh nhìn mang vẻ tự tin kiêu kỳ.

Cô ta bước đến, mỉm cười:

“Lâu rồi không gặp. Em không nghĩ anh lại đến cùng... một người mới.”

Hàn Thừa Vũ vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt.

“Chào cô Tống. Giới thiệu, đây là vợ tôi — Lâm Yến.”

Không khí thoáng chùng xuống.

Tống Nhược Vy – người cũ từng được báo chí gán ghép với anh – hơi sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười.

“Vợ sao? Nhanh thật đấy. Xin lỗi, em không biết.”

“Không sao.” Lâm Yến mỉm cười nhẹ, giọng dịu dàng mà vững: “Dù sao, mọi người đều sẽ biết thôi.”

Một vài người đứng gần đó khẽ bật cười, không biết vì lịch sự hay vì bất ngờ trước phản ứng của cô.

Tống Nhược Vy hơi nhướng mày, nhìn cô từ đầu đến chân.

“Khí chất không tệ. Nhưng hy vọng cô chịu được áp lực khi ở cạnh anh ấy.”

“Cảm ơn, tôi nghĩ mình ổn.”

Câu trả lời ấy khiến khóe môi Hàn Thừa Vũ khẽ cong. Lần đầu tiên, anh nhìn cô với ánh mắt khác — không chỉ là người cộng sự trong hợp đồng, mà là một người có thể đứng cạnh anh giữa mọi ánh nhìn.

Một phóng viên bất ngờ chen tới, giơ máy ảnh:

“Hàn tổng! Hai người có thể đứng gần nhau hơn được không? Vợ chồng mà, hãy thể hiện chút tình cảm đi nào!”

Không khí trong sảnh khẽ rộn lên. Ai đó cười khẽ, vài người nhìn chờ đợi.

Hàn Thừa Vũ liếc sang cô, ánh nhìn hỏi ý ngầm.

Cô hơi lúng túng, nhưng trước hàng chục ống kính, cô không thể rụt lại.

Anh khẽ vòng tay qua vai cô, kéo sát lại một chút.

Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim mình đập dồn dập.

Anh nói khẽ, chỉ đủ cho cô nghe:

“Bình tĩnh. Chúng ta đang diễn.”

“Vậy anh... diễn hơi nhập vai rồi đó.”

Cô đáp nhỏ, mắt nhìn thẳng vào ống kính, nụ cười mềm mại.

Trong khung hình, hai người như thể thực sự yêu nhau — ánh mắt anh nghiêng xuống cô, còn cô hơi nghiêng đầu, vẻ dịu dàng đến mức khiến người ta tin đó là thật.

Máy ảnh chớp liên tục, ánh sáng trắng bao quanh họ.

Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một điều lạ lùng:

Ranh giới giữa diễn và thật... mờ nhạt đến mức cô không chắc mình đang ở phía nào.

Sau khoảnh khắc chụp ảnh, cả sảnh như vỡ òa. Ánh đèn flash vẫn chưa tắt hẳn, nhưng trong lòng Lâm Yến, mọi thứ như chậm lại. Cô vẫn cảm nhận được bàn tay anh đặt nơi vai mình — ấm áp, vững chãi, khiến cô muốn tin rằng tất cả những gì đang diễn ra không chỉ là một màn diễn.

Nhưng sự yên bình ấy không kéo dài lâu.

Một phóng viên chen lên phía trước, giọng cao và sắc:

“Hàn tổng, có tin đồn rằng cuộc hôn nhân này chỉ là hợp đồng để đánh lạc hướng dư luận về việc anh đầu tư thất bại ở thị trường Bắc Lăng, điều đó có thật không?”

Không khí lập tức lặng đi.

Lâm Yến cứng người, còn Hàn Thừa Vũ vẫn đứng thẳng, gương mặt không hề biến sắc. Mọi máy quay đều chĩa vào họ. Trong một giây, cô thấy rõ ánh sáng nhấp nháy phản chiếu trên gò má anh — điềm tĩnh, lạnh lùng, và đầy uy lực.

“Tin đồn?” Anh khẽ nhếch môi, giọng trầm đều: “Tin đồn thì mãi là tin đồn. Tôi không có thói quen giải thích chuyện riêng tư bằng những lời vô căn cứ.”

“Nhưng anh có thể chứng minh chứ?” phóng viên kia chưa chịu buông tha. “Nếu không phải hợp đồng, thì xin hãy cho chúng tôi thấy sự thật về mối quan hệ này.”

Một tiếng xì xào lan ra quanh sảnh. Tống Nhược Vy đứng ở xa, nhấp môi cười mỉm — nụ cười pha chút thách thức.

Hàn Thừa Vũ nhìn quanh, ánh mắt dừng lại nơi cô ta một thoáng rồi quay lại phía Lâm Yến.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt anh và cô giao nhau. Cô hơi bối rối, khẽ lắc đầu như muốn nói đừng làm gì dại dột.

Nhưng anh chỉ nói khẽ, giọng đủ cho cô nghe:

“Diễn thì diễn cho trọn vai.”

Và ngay sau đó — trước sự sững sờ của tất cả — anh cúi người, khẽ hôn lên trán cô.

Một nụ hôn nhẹ, thoáng qua, nhưng đủ khiến mọi thứ xung quanh nổ tung.

Tiếng hò reo, tiếng máy ảnh, ánh đèn chớp loạn cả sảnh.

Lâm Yến sững người. Toàn thân cô như hóa đá. Hơi ấm từ môi anh vẫn còn đó, lan nhẹ trên làn da, khiến tim cô đập loạn xạ.

Anh ngẩng đầu, nụ cười nhạt nơi khóe môi, giọng trầm và bình thản như chưa từng làm gì:

“Đây là bằng chứng duy nhất tôi cần. Còn nếu các người muốn nhiều hơn, thì xin lỗi — tôi không phải nghệ sĩ để chứng minh tình cảm của mình bằng scandal.”

Nói xong, anh nắm tay cô, bước đi giữa hàng loạt ánh đèn flash đang nổ liên tục.

Không ai dám ngăn lại. Thái độ lạnh lùng và dứt khoát của Hàn Thừa Vũ khiến cả khán phòng im bặt.

Chỉ đến khi hai người khuất vào thang máy riêng, Lâm Yến mới kịp thở. Cô quay sang anh, giọng run nhẹ:

“Anh… anh vừa làm gì thế?”

“Giúp cô diễn tốt hơn.” Anh nói, giọng bình thản như không có gì.

“Diễn? Anh hôn tôi trước mặt bao nhiêu người mà gọi là diễn?”

“Cô muốn tôi để mặc cho họ bôi nhọ chúng ta sao?” Anh đáp, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào bảng điều khiển, lạnh mà kiên định. “Nếu đã bắt đầu, thì phải đi hết vai. Cô là vợ tôi — dù chỉ là trên giấy tờ.”

Cô lặng im, không biết nói gì.

Thang máy dừng, cửa mở ra, gió đêm luồn vào. Cả hai bước ra ban công tầng cao, nơi ánh đèn thành phố phía dưới rực rỡ như một biển sao.

Không còn ai xung quanh, chỉ có họ và khoảng lặng.

“Lần sau…” Cô nói nhỏ, giọng vẫn còn lẫn chút ngượng ngùng. “Nếu anh định làm gì như thế, ít nhất cũng báo trước một tiếng.”

Hàn Thừa Vũ quay lại, ánh nhìn hơi dịu đi.

“Vậy lần sau, tôi sẽ báo trước.”

“Lần sau? Ai nói là sẽ có lần sau?”

Anh không đáp, chỉ khẽ cười — nụ cười hiếm hoi khiến tim cô chệch nhịp một nhịp.

Phía dưới, tiếng nhạc từ sảnh tiệc vẫn vang lên xa xa. Còn giữa không gian gió nhẹ này, cô nhận ra… dù chỉ là một nụ hôn để “diễn tròn vai”, cảm giác ấy lại thật đến mức cô không thể lừa nổi chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×