ánh sáng sau mưa

Chương 6: Tấm ảnh định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau buổi họp báo, dư luận dần lắng xuống, nhưng sóng ngầm vẫn chưa tan. Mọi người vẫn bàn tán, các tờ tạp chí liên tục săn đón bộ đôi “vợ chồng thần bí” của giới thương nhân.

Để xoa dịu truyền thông và chứng minh “hôn nhân thật”, Hàn Thừa Vũ đồng ý chụp một bộ ảnh tạp chí thời trang cùng Lâm Yến.

“Cô không cần quá lo,” trợ lý của anh, Lục Phi, nói khi đưa trang phục cho cô. “Chỉ cần tự nhiên đứng cạnh tổng giám đốc thôi. Nhưng nếu có thể mỉm cười thì càng tốt, phóng viên thích những bức ảnh có tương tác tình cảm thật.”

Lâm Yến cười gượng:

“Cảm ơn anh. Nhưng tôi e là Hàn tổng của anh không biết cười đâu.”

Lục Phi nhún vai, cười: “Đúng, nhưng cô thì khiến anh ấy gần như làm được điều đó.”

Cô thoáng ngẩn người, chưa kịp hỏi lại thì Lục Phi đã rời đi.

Trường quay sáng rực ánh đèn. Khi cô bước vào, Hàn Thừa Vũ đã ở đó — bộ vest đen vừa vặn, cổ áo trắng tinh, tay đút túi quần, gương mặt lạnh lùng như tượng.

Nhưng khi ánh mắt anh bắt gặp cô, anh khựng lại một giây.

Lâm Yến hôm nay mặc chiếc váy dài màu champagne, vải lụa rũ nhẹ, để lộ bờ vai thon và đường cổ thanh mảnh. Mái tóc được búi cao, vài lọn rơi tự nhiên bên má.

“Nếu cô nhìn tôi lâu hơn ba giây nữa, tôi sẽ nghĩ cô đang thật lòng đấy.”

Giọng anh trầm khẽ, vừa như trêu vừa như cảnh báo.

Cô giật mình, đỏ mặt quay đi. “Anh… tưởng tượng nhiều quá.”

Nhiếp ảnh gia ra hiệu bắt đầu.

“Cảnh đầu tiên, hai người đứng đối diện, nắm tay. Ánh mắt tự nhiên, ấm áp, như hai người đang yêu thật.”

Hàn Thừa Vũ nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô:

“Cô nghe rồi đấy. Diễn cho tốt vào.”

Cô nghiến răng. “Ai cần anh nhắc.”

Ánh đèn nhấp nháy, máy ảnh bấm liên tục.

Anh nắm tay cô, tay anh ấm, chắc và mang một chút lực cố tình giữ chặt. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh sâu đến mức khiến cô lúng túng.

“Nếu cô không muốn người ta nghĩ chúng ta lạnh nhạt, thì ít nhất cũng nên cười.” Anh nói nhỏ, chỉ đủ cho cô nghe.

“Anh thử cười trước xem.”

Khóe môi anh khẽ cong, rất nhẹ, nhưng đủ khiến nhiếp ảnh gia reo lên:

“Đúng rồi! Giữ nguyên! Ánh mắt tuyệt vời quá! Chúng ta chuyển sang cảnh tiếp theo!”

Cảnh tiếp theo: anh đứng sau cô, tay đặt lên eo, cằm khẽ tựa vào vai cô. Lâm Yến hít sâu, toàn thân căng cứng.

“Thư giãn đi,” anh nói, giọng khẽ như gió, “không ai muốn nhìn thấy cô đang sợ chồng mình đâu.”

Cô quay đầu định phản bác, nhưng vô tình chạm vào ánh mắt anh — gần đến mức tim cô loạn nhịp. Anh nhìn cô, không còn lạnh lùng như trước, mà như đang… mỉm cười bằng mắt.

Cô vội quay đi, nhưng mặt đã đỏ đến tận tai.

“Được rồi! Rất tốt! Cảnh cuối cùng: hôn trán!”

Cả trường quay bỗng im bặt. Lâm Yến mở to mắt.

“Hôn… gì cơ?”

“Hôn trán. Tạo cảm giác thân mật.”

Cô chưa kịp phản ứng, Hàn Thừa Vũ đã cúi xuống.

Nụ hôn nhẹ như lông vũ, chạm khẽ lên trán cô, không sâu, nhưng khiến hơi thở của cô dừng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi tiếng động xung quanh tan biến.

Chỉ còn lại anh — hơi ấm, mùi hương, và nhịp tim dồn dập của chính cô.

Máy ảnh vang click một tiếng.

“Tuyệt vời! Cảnh đó hoàn hảo!”

Nhưng Lâm Yến thì vẫn đứng yên, không nhúc nhích.

Cô chỉ cảm thấy lòng mình, vốn nghĩ đã bình ổn, lại khẽ run lên.

Buổi chụp kéo dài đến chiều. Khi đèn tắt, nhân viên trong phim trường lục tục thu dọn đạo cụ, còn Lâm Yến ngồi nghỉ, vẫn cảm thấy tim mình chưa ổn định sau cú “hôn trán” bất ngờ kia.

Cô khẽ chạm tay lên trán — nơi vẫn còn cảm giác nóng ran — rồi vội rụt lại như sợ bị ai bắt gặp. Nhưng vừa ngẩng đầu, cô thấy Hàn Thừa Vũ đang đứng cách đó không xa, ánh mắt anh rơi đúng vào động tác ấy.

Ánh nhìn của anh khiến cô sượng sùng, tim khẽ hụt một nhịp.

“Đừng… hiểu lầm,” cô lắp bắp, “tôi chỉ thấy hơi đau đầu thôi.”

“Ừ.” Anh đáp nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sâu hơn thường ngày. “Có lẽ là do tôi hôn mạnh quá.”

Cô nghẹn lời, má nóng bừng.

“Anh—!”

Lục Phi đúng lúc chạy đến, giọng đầy phấn khích:

“Tin tốt, tổng giám đốc! Studio vừa gửi ảnh xem trước, bức hôn trán của hai người lên bìa tạp chí tháng tới rồi. Hiệu ứng rất mạnh, mọi người đều nói trông thật như cặp đôi thật sự!”

Hàn Thừa Vũ chỉ đáp gọn: “Tốt.”

Còn Lâm Yến thì không dám ngẩng đầu.

Cả đoàn di chuyển ra ngoài, gió buổi chiều thổi nhẹ, không khí dịu mát. Cô vừa định rời đi thì một giọng nói vang lên phía sau:

“Cô Lâm, làm phiền chút.”

Một phóng viên trẻ tiến đến, cầm máy ảnh. “Có thể cho tôi chụp thêm vài tấm hậu trường được không? Để làm phụ trang cho bài phỏng vấn ‘Hậu trường tình thật của tổng tài lạnh lùng’ ấy.”

Cô chưa kịp phản ứng thì Hàn Thừa Vũ đã xen vào:

“Không cần. Lịch trình kết thúc rồi.”

Phóng viên thoáng ngượng ngùng, cúi đầu chào rồi rời đi. Lâm Yến nhìn anh, hơi nhíu mày:

“Anh không cần căng thẳng vậy, tôi không sao mà.”

“Không phải vì cô.” Anh khẽ đáp. “Tôi chỉ không thích người khác nhìn cô quá kỹ.”

Câu nói ấy khiến cô khựng lại.

Một giây yên lặng trôi qua, rồi cô bật cười:

“Anh đang… ghen sao?”

Anh liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn bình thản nhưng có gì đó khó đọc.

“Không.”

“Vậy là có một chút rồi.”

Khóe môi anh khẽ nhếch, nửa như thừa nhận, nửa như đùa.

“Nếu cô muốn nghĩ vậy thì tùy.”

Họ ra bãi xe. Ánh hoàng hôn phủ lên vai cả hai, vẽ nên khung cảnh yên bình đến lạ. Trong khoảnh khắc đó, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió và ánh nắng cuối ngày vương lại.

Điện thoại của Lục Phi đổ chuông, anh nhìn màn hình rồi hớt hải chạy tới:

“Không xong rồi! Ảnh hậu trường bị rò rỉ! Mạng xã hội đang bùng nổ!”

Hàn Thừa Vũ nhíu mày:

“Ảnh gì?”

Lục Phi giơ điện thoại cho anh xem — màn hình là hình ảnh Lâm Yến cười tươi, ánh mắt lấp lánh, trong khi Hàn Thừa Vũ đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Không phải cảnh diễn, mà là khoảnh khắc giữa hai người khi nghỉ giữa giờ.

Dưới bức ảnh là hàng ngàn bình luận:

“Tôi tin họ là thật rồi!”

“Ánh mắt của anh ấy không phải diễn được đâu.”

“Trông cô ấy rạng rỡ quá, khác hẳn hôm họp báo.”

Lâm Yến nhìn màn hình, hơi sững người. Cô không nhớ khoảnh khắc đó — chỉ biết tim mình đập nhanh khi đọc những dòng bình luận ấy.

“Xin lỗi,” Lục Phi thở dài, “chắc có ai trong ê-kíp bán ảnh ra ngoài.”

“Không cần điều tra.” Hàn Thừa Vũ khẽ nói, mắt vẫn dán vào hình. “Giữ nguyên đi.”

“Giữ… nguyên?” Lục Phi ngạc nhiên.

Anh gật đầu. “Đôi khi, một lời giải thích không bằng một ánh nhìn thật.”

Anh quay sang Lâm Yến.

“Cô không phiền chứ?”

Cô khẽ lắc đầu, nụ cười mỏng thoáng qua môi. “Không. Tôi chỉ… không ngờ anh có thể nói những lời kiểu đó.”

“Thì cô đã đánh giá tôi sai ngay từ đầu.”

Họ nhìn nhau, không khí giữa hai người dịu đi, ấm hơn, thật hơn.

Và khi xe lăn bánh rời khỏi phim trường, cả hai đều im lặng, nhưng trong lòng — đều hiểu rõ rằng ranh giới giữa “giả” và “thật” đang mờ dần đi.

Đêm hôm đó, mạng xã hội như bùng nổ.

Tấm ảnh “ánh mắt dịu dàng” được chia sẻ khắp nơi, hashtag #VợChồngHànThị lọt top đầu chỉ sau vài giờ.

Dưới mỗi bài đăng, hàng nghìn bình luận ngập tràn emoji tim đỏ, khác hẳn những lời mỉa mai mấy ngày trước.

“Thì ra tổng tài lạnh lùng cũng biết cười vì vợ!”

“Nhìn ánh mắt anh ấy kìa, ai dám nói không phải thật đi?”

“Ước gì có người nhìn mình như thế…”

Lâm Yến ngồi bên cửa sổ căn hộ, điện thoại đặt trên đùi, màn hình vẫn sáng với hàng trăm thông báo mới.

Cô chẳng biết nên cười hay nên thở dài. Mọi thứ đang tốt lên — ít nhất là bề ngoài. Nhưng trong lòng, lại có cảm giác lạ lẫm, như sợ bước thêm một bước sẽ rơi vào nơi không lối thoát.

Tiếng chuông điện thoại reo. Là mẹ cô.

“Mẹ?”

Giọng người phụ nữ bên kia trầm và ấm. “Con dạo này… xuất hiện trên báo nhiều quá. Là thật hả, Yến?”

Cô im lặng vài giây rồi khẽ đáp: “Không hẳn… là thật, mẹ ạ.”

“Không hẳn?”

“Con chỉ… làm theo thỏa thuận thôi. Anh ấy cần một người để che mắt truyền thông, con cần tiền chữa bệnh cho ba.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi mẹ cô nói nhẹ:

“Chỉ mong con đừng để mình tổn thương. Có những thứ, nếu bước sâu quá, sẽ chẳng thể giả được nữa đâu.”

Cô khẽ mỉm cười. “Con biết mà.”

Sau cuộc gọi, cô tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào. Mưa đêm rơi lất phất. Mọi thứ yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim mình.

Và rồi, tiếng chuông cửa vang lên.

Cô giật mình, nhìn đồng hồ — gần mười một giờ. Ai đến giờ này?

Cô bước ra mở cửa, và ngạc nhiên khi thấy Hàn Thừa Vũ đứng đó, vẫn mặc nguyên áo sơ mi, vài giọt mưa đọng trên tóc.

“Anh…”

“Tôi đi ngang qua, tiện ghé.” Anh nói đơn giản, nhưng giọng khàn hơn bình thường.

Cô đứng tránh sang một bên. “Mời anh vào.”

Anh bước vào, căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng. Không còn dáng vẻ tổng tài lạnh lùng, trông anh như thể vừa thoát khỏi một ngày dài mệt mỏi.

“Cô ăn tối chưa?”

“Rồi. Còn anh?”

“Không đói.”

Một thoáng im lặng. Cả hai cùng ngồi xuống ghế sofa, cách nhau một khoảng vừa đủ để cảm nhận hơi thở của nhau.

“Ảnh hôm nay lan nhanh quá,” cô lên tiếng trước, “mọi người dường như… thích chúng ta.”

“Ừ.” Anh đáp, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ. “Cũng tốt thôi.”

“Nhưng anh không sợ người ta nghĩ thật à?”

Anh quay sang, ánh mắt bắt lấy cô. “Nếu họ nghĩ thật, thì càng dễ cho chúng ta.”

Cô mím môi. “Anh lúc nào cũng thực dụng như vậy sao?”

“Không.” Anh khẽ cười. “Chỉ với công việc thôi.”

Câu trả lời ấy khiến cô bật cười khẽ. Nhưng rồi cô thấy khóe môi anh cũng cong nhẹ — một nụ cười thật hiếm hoi, không lạnh lùng, không tính toán.

“Anh cười rồi đấy,” cô nói nhỏ, “trông không tệ đâu.”

“Vì có người khiến tôi quên mất mình đang phải diễn.” Anh nói nhẹ như hơi thở, nhưng từng chữ lại khiến cô sững sờ.

Khoảnh khắc ấy, không khí giữa hai người thay đổi.

Bên ngoài, mưa rơi dày hơn. Trong nhà, chỉ còn tiếng tim đập xen lẫn tiếng mưa.

Anh khẽ vươn tay, lấy khăn giấy lau giọt nước còn sót trên má cô — không biết là nước mưa khi anh bước vào, hay là giọt lệ vừa rơi mà cô không nhận ra.

“Đừng bận tâm về dư luận,” anh nói khẽ, “chuyện của chúng ta… tôi sẽ lo.”

“Còn tôi thì sao?”

“Cô chỉ cần tin tôi là đủ.”

Ánh mắt họ chạm nhau. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Có lẽ vì lần đầu tiên, cô không nhìn thấy “Hàn tổng” lạnh lùng, mà là một người đàn ông thật, với ánh mắt ấm và sâu đến mức có thể dìm cô xuống không gian của riêng anh.

Cô quay đi, khẽ nói: “Trễ rồi, anh nên về nghỉ.”

Anh im lặng, đứng dậy. Nhưng trước khi rời đi, anh nói, giọng trầm ấm:

“Ngày mai có buổi chụp ở biển. Cô nên chuẩn bị. Tôi muốn bức ảnh tiếp theo — cũng sẽ là thật.”

Cánh cửa khép lại, để lại cô một mình giữa căn phòng tĩnh lặng.

Cô chạm tay lên trán, nơi từng nhận nụ hôn trong buổi chụp ban chiều, và khẽ cười.

Có lẽ, từ giây phút đó, cô biết — họ đã bước qua ranh giới giữa giả và thật, dù cả hai vẫn chưa dám thừa nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×