Sáng hôm sau, ánh nắng rọi qua rèm cửa, len nhẹ lên gương mặt Lâm Yến. Cô trở mình, đầu óc vẫn còn vương chút mơ hồ của giấc mơ đêm qua — nơi Hàn Thừa Vũ bước vào, nói câu gì đó thật khẽ, rồi biến mất giữa tiếng mưa.
Tiếng chuông điện thoại kéo cô về hiện thực.
“Lâm tiểu thư, chúng tôi là ê-kíp chụp hình cho Hàn Thị. Xin xác nhận lại chuyến bay đến Nha Hải sáng nay, tám giờ có mặt ở sân bay nhé.”
Cô bật dậy, nhìn đồng hồ — bảy giờ mười lăm.
“Cái gì?!”
Đến nơi, cô suýt trễ chuyến. Khi chạy vội qua cổng, cô thấy Hàn Thừa Vũ đã đứng đợi, áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ điềm tĩnh đến mức khiến người khác ngại thở mạnh.
Anh nhìn đồng hồ, rồi liếc cô:
“Cô có thói quen đến muộn sao?”
Cô thở hổn hển: “Không, chỉ là… anh không nói là đi sớm như vậy.”
“Cô không đọc lịch trình à?”
“Ờ… tôi tưởng đó là bản nháp.”
Khóe môi anh khẽ cong, ánh mắt lướt qua cô một vòng. “Lần sau, nếu là thật, tôi sẽ ghi chú riêng cho cô bằng chữ đỏ.”
“Không cần đâu!” Cô phản ứng nhanh, rồi nhận ra mình vừa to tiếng với tổng tài, vội nhỏ giọng: “Ý tôi là… tôi sẽ để ý hơn.”
Anh chỉ đáp một câu: “Tốt.”
Máy bay cất cánh. Ghế hạng thương gia yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ êm ái. Cô ngồi cạnh cửa sổ, còn anh ngồi kế bên, đọc tài liệu.
Thỉnh thoảng, cô lén liếc sang — ánh sáng buổi sáng hắt lên gương mặt anh, đường nét sắc sảo, sống mũi cao, hàng lông mi dày khiến anh trông… không giống người thật cho lắm.
Anh đột ngột nói, mắt không rời tài liệu:
“Nếu nhìn thêm năm giây nữa, tôi sẽ tính thêm phí chụp hình.”
Cô giật mình: “Anh… sao biết tôi đang nhìn?”
“Trực giác.”
“Trực giác của anh nhạy quá đấy.”
“Ừ. Đặc biệt khi ai đó nhìn tôi với ánh mắt không chuyên nghiệp.”
Cô nghẹn lời, đỏ mặt, quay phắt ra ngoài cửa sổ. Anh bật cười khẽ — tiếng cười hiếm hoi, trầm và ấm, khiến tim cô đập loạn mà không rõ vì xấu hổ hay vì điều gì khác.
Khi máy bay hạ cánh, gió biển ùa vào ngay khi họ bước ra khỏi sân bay. Không khí ở Nha Hải mang vị mằn mặn của muối, hơi ẩm từ gió thổi qua tóc, qua da.
Cô hít sâu, cảm thấy lòng nhẹ hơn.
“Đẹp thật.”
“Ừ.” Anh đáp gọn, rồi đưa mắt nhìn quanh. “Nhưng đừng ra ngoài một mình. Paparazzi ở đây đông lắm.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Cô nhại theo, giọng nửa trêu nửa lễ phép.
Anh liếc cô: “Cô đang cãi lệnh hả?”
“Không, tôi chỉ… diễn vai vợ hiền thôi.”
Anh bật cười khẽ. “Vai đó hợp với cô hơn cô nghĩ đấy.”
Cô ngẩn ra, chưa biết đáp thế nào thì trợ lý đã gọi hai người ra xe. Chiếc xe riêng đưa họ thẳng đến resort ven biển, nơi ê-kíp đã chuẩn bị sẵn phòng nghỉ.
Nhưng khi nhận chìa khóa, cô khựng lại — chỉ có một phòng đôi.
Cô quay sang, mắt mở to:
“Họ… đặt nhầm à?”
Lục Phi gãi đầu: “Không nhầm đâu ạ. Tạp chí muốn ghi lại cảm giác ‘đời thường của cặp đôi mới cưới’. Hai người ở chung phòng, tiện cho ê-kíp quay vài thước phim hậu trường ngắn.”
Cô gần như nghẹn lời. “Ở… chung?”
Hàn Thừa Vũ vẫn bình thản nhận chìa khóa. “Càng thật càng tốt. Cô có gì phản đối không?”
“Có chứ! À… ý tôi là… không…”
Anh liếc cô, môi khẽ cong. “Vậy thì ổn rồi.”
Cô cắn môi, trong lòng than thầm: Ổn chỗ nào chứ!
Buổi chiều, ánh nắng nghiêng xuống mặt biển, nhuộm vàng từng gợn sóng.
Ê-kíp bận rộn sắp xếp máy quay, chỉnh góc chụp, dựng khung cảnh “hoàng hôn lãng mạn của đôi tình nhân”.
Lâm Yến bước ra từ phòng thay đồ với chiếc váy trắng mỏng nhẹ, tà váy bay trong gió, tóc được buộc hờ để vài lọn buông tự nhiên. Gió biển thổi qua khiến cô vừa mềm mại vừa có chút mong manh.
Mấy nhân viên nữ nhỏ giọng xì xào:
“Đẹp thật… bảo sao tổng tài chịu cưới cô ấy.”
“Nhưng nghe nói chỉ là hợp đồng thôi mà?”
“Thì sao? Nhìn ánh mắt anh ta đi, ai mà tin nổi là giả chứ.”
Cô nghe loáng thoáng, hơi khựng lại. Dù biết mình phải quen với những lời bàn tán ấy, trái tim vẫn chao nhẹ.
Khi cô quay đầu, Hàn Thừa Vũ đã đứng sẵn ở phía trước, trong bộ sơ mi trắng và quần kaki màu cát. Ánh nắng hắt lên khiến dáng anh vừa lạnh lùng vừa dịu dàng lạ lùng — giống như biển: tưởng tĩnh lặng nhưng ẩn bên dưới là sóng ngầm sâu không thấy đáy.
“Cô đến trễ.” Anh nói khẽ.
“Xin lỗi, váy… hơi rườm rà.”
Anh nhìn cô vài giây, rồi hạ giọng: “Không sao. Hôm nay trông cô…”
Anh ngừng lại giữa câu, ánh mắt khẽ thay đổi. “Đẹp.”
Cô thoáng sững người. Một từ thôi, nhưng khiến lòng cô rối loạn đến mức quên cả lời thoại đã tập sẵn.
Đạo diễn hô to:
“Chuẩn bị nhé! Cảnh này hai người nắm tay, nhìn nhau dưới hoàng hôn. Tự nhiên, đừng quá cứng.”
Họ bước lại gần. Gió thổi qua, thổi tung vạt váy cô, làm tóc cô bay nhẹ chạm vào cằm anh. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet, đủ để cô cảm nhận được hơi thở anh khẽ phả lên làn da.
“Nhìn tôi,” anh nói nhỏ.
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt. Gió thổi mạnh hơn, kéo tóc cô bay ngược, và ngay khi cô loạng choạng vì đứng sát bờ đá trơn trượt, anh lập tức vươn tay ôm lấy cô.
Tiếng máy ảnh vang lên — tách! tách! tách!
Ê-kíp phấn khích:
“Tuyệt vời! Giữ nguyên tư thế đó, ánh sáng đẹp lắm!”
Nhưng với cô, thời gian như ngừng trôi.
Cô đang được anh ôm thật chặt, cánh tay anh vững vàng như bức tường, hơi thở anh phả sát tai cô — ấm áp, thật đến mức khiến cô không dám thở mạnh.
“Cẩn thận hơn chút,” anh nói, giọng khàn đi. “Nếu ngã, tôi không chắc sẽ kịp đỡ lần thứ hai.”
Cô ngước lên, tim đập loạn. “Anh… vẫn đang diễn đúng không?”
Anh khẽ cười, không trả lời, chỉ buông một câu khiến cô chết lặng:
“Nếu đây là diễn, tôi mong cảnh này đừng bao giờ kết thúc.”
Khi cảnh quay kết thúc, đạo diễn gần như reo lên:
“Quá hoàn hảo! Ánh sáng, cảm xúc, ánh mắt – đều thật đến mức không cần chỉnh thêm gì nữa!”
Ê-kíp vỗ tay rần rần. Còn Lâm Yến, trái tim vẫn chưa ổn định.
Cô lặng lẽ quay đi, tránh ánh nhìn của anh. Nhưng Hàn Thừa Vũ lại tiến đến, đưa cho cô chai nước:
“Uống đi. Mặt cô đỏ hết rồi.”
“Gió thổi thôi.” Cô tránh ánh mắt, nhận chai nước, giọng nhỏ như muỗi.
Anh đứng cạnh, tay đút túi, nhìn ra biển.
“Biển ở đây giống nơi tôi từng sống hồi nhỏ.”
Cô ngạc nhiên. “Anh từng sống ở gần biển?”
“Ừ. Khi ấy còn bố mẹ. Sau này… họ mất, tôi chuyển lên thành phố.”
Cô im lặng, bất giác siết chặt chai nước. Lần đầu tiên, anh nói về quá khứ của mình — không phải tư thế của một tổng tài, mà là một người đàn ông bình thường, mang trong mắt chút cô đơn lặng lẽ.
“Xin lỗi, tôi không biết…”
“Không cần. Chỉ là lâu rồi chưa thấy hoàng hôn thế này.”
Anh quay sang, ánh nhìn mềm lại. “Cảm ơn cô vì đã khiến buổi chụp hôm nay thành công.”
“Là công việc thôi mà.”
“Ừ, công việc.” Anh nhấn nhẹ từ đó, như nhắc cô — hoặc chính mình.
Trên đường trở về resort, cô lặng im nhìn cảnh vật lùi dần qua cửa kính xe. Cảm giác ban nãy vẫn còn đọng trong tim, như dư vị mặn của biển bám trên da.
Chỉ là diễn thôi mà, Lâm Yến. Chỉ là diễn thôi.
Cô lặp lại trong đầu, cố dập tắt những rung động lạ lẫm đang len lỏi.
Nhưng mỗi khi nhớ đến vòng tay anh, nhớ đến ánh mắt ấy… trái tim lại phản bội lý trí một cách cố chấp.
Đêm ở Nha Hải lặng hơn cô tưởng.
Sau bữa tối, ê-kíp tan sớm để chuẩn bị cho ngày chụp cuối. Resort chìm trong ánh đèn vàng ấm, tiếng sóng vỗ nhịp đều như ru.
Lâm Yến ngồi trước gương, tháo từng món trang sức, mái tóc dài buông rơi trên vai. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt Hàn Thừa Vũ khi hoàng hôn tắt, tim cô lại run lên — không hiểu vì lo hay vì điều gì sâu hơn thế.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô vội mặc áo khoác mỏng, mở cửa — là anh.
“Xin lỗi vì làm phiền,” anh nói, giọng trầm thấp. “Họ gửi tài liệu đến phòng tôi nhầm. Là của cô.”
Cô nhận phong bì, cười khẽ: “Cảm ơn. Tôi đang định đi hỏi lễ tân.”
Anh gật nhẹ, nhưng không rời đi ngay. Gió biển thổi qua hành lang, mang theo hơi lạnh. Áo sơ mi anh hơi ướt — chắc vừa đi ngoài trời về.
“Anh… ra ngoài à?”
“Ừ. Tôi vừa gọi cho Lục Phi, hỏi về buổi chụp ngày mai.”
“Trễ thế này mà anh vẫn làm việc sao?”
Anh nhún vai: “Thói quen thôi.”
Một khoảng im lặng thoáng qua, chỉ còn tiếng sóng.
Anh nhìn cô, rồi nói khẽ: “Cô có muốn ra biển đi dạo không? Gió đẹp lắm.”
Cô thoáng do dự — nhưng ánh mắt anh bình thản, không có chút toan tính. Cô gật đầu. “Được.”
Bờ biển ban đêm tràn ánh trăng, sóng bạc cuộn vào chân, mát lạnh.
Cô xỏ đôi dép mỏng, bước đi chậm rãi cạnh anh. Không khí có mùi mặn của muối, và tiếng sóng như xóa đi những khoảng cách vô hình.
“Anh có thường đi biển không?” cô hỏi.
“Không. Từ khi lên thành phố, tôi tránh xa những thứ khiến mình nhớ lại quá khứ.”
Cô im lặng. Anh ít nói, nhưng mỗi câu đều có trọng lượng — như thể phía sau chúng là những vết thương cũ chưa lành.
Bỗng trời nổi gió, mây đen kéo đến.
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, lạnh và nhanh.
“Trời mưa rồi!” cô kêu lên.
Anh nắm tay cô, kéo chạy vào lều chụp hình bỏ trống gần đó. Mưa đổ ào xuống, tấm vải bạt rung bần bật. Hai người ướt gần hết, hơi thở đan vào nhau trong không gian chật hẹp.
Cô ôm hai vai, run nhẹ. “Lạnh quá…”
Anh cởi áo khoác ngoài, phủ lên vai cô.
“Cô dễ cảm lạnh. Đừng cãi.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt. Họ đứng gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.
Gió bên ngoài gào thét, nhưng trong lều lại yên ắng lạ lùng.
Cô nuốt khan. “Hàn tổng…”
“Gọi tôi là Thừa Vũ.”
Cô sững lại. “Hả?”
“Lúc không có ai, cô có thể gọi thế. Đỡ… xa cách hơn.”
“Vậy còn tôi?”
Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Tôi vẫn gọi cô là Lâm Yến. Vì tên đó… nghe rất đẹp.”
Tim cô đập mạnh, ánh mắt rối loạn.
Cô biết mình nên cười, nên tìm cách phá vỡ bầu không khí này — nhưng giọng anh lại khiến cô chẳng thể nghĩ được gì.
“Anh nói thế… dễ khiến người ta hiểu lầm lắm.”
“Vậy cô hiểu lầm chưa?” Anh hỏi thẳng, giọng trầm và gần như thì thầm bên tai.
Cô lùi một bước, chạm lưng vào cột lều. Hơi thở anh vẫn ở rất gần.
“Không. Tôi… tôi chỉ đang làm đúng vai trò thôi.”
Anh mím môi, ánh mắt tối đi. “Phải. Cả tôi cũng vậy.”
Khoảng lặng đổ xuống giữa hai người, chỉ còn tiếng mưa rơi dày đặc.
Anh quay đi, giọng thấp hơn:
“Ngày mai khi chụp xong, tôi sẽ bảo họ sắp xếp phòng riêng cho cô. Tôi không muốn cô thấy khó xử.”
“Không… cần đâu.”
Anh dừng lại. “Cô nói gì?”
Cô cắn môi, mắt nhìn xuống. “Ý tôi là… không cần thay đổi gì cả. Mọi thứ đang ổn.”
Đó là lời nói dối đầu tiên.
Bởi vì trái tim cô đang rối tung lên, và cô sợ nếu họ xa nhau, cảm giác này sẽ biến mất.
Anh khẽ cười, không nói thêm.
“Được. Nếu cô muốn thế.”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Anh ngồi xuống ghế gỗ, còn cô quấn chặt áo khoác quanh mình.
Giữa tiếng sóng và mưa, họ cùng im lặng, nhưng khoảng cách dường như đã ngắn lại — không còn là tổng tài và người “vợ hợp đồng”, mà là hai con người đang trốn khỏi thế giới, ít nhất là trong đêm nay.
Cô nghiêng đầu nhìn anh. Ánh trăng hắt qua khe bạt, chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh — vừa lạnh, vừa ấm, vừa khiến người ta muốn chạm vào.
Và lần đầu tiên, cô tự hỏi:
Nếu như, chỉ một chút thôi, mọi thứ không phải giả thì sẽ thế nào?
Trận mưa kéo dài hơn nửa tiếng mới ngớt. Khi họ quay về resort, anh nhẹ nhàng nói:
“Ngày mai còn sớm. Nghỉ sớm đi.”
“Vâng…”
Trước khi vào phòng, cô nghe anh nói thêm một câu, giọng trầm và xa xăm:
“Đừng tin hết những gì tôi nói. Đôi khi, tôi cũng không chắc mình đang nói thật hay đang diễn nữa.”
Cửa khép lại, để lại cô trong bóng tối, trái tim rối loạn không yên.
Ngoài kia, tiếng sóng vẫn đều đặn — như lời nhắc nhở rằng giữa thật và giả, họ đang tiến quá gần để có thể quay đầu.