Ba ngày sau họp báo, khi scandal đang dần lắng xuống nhờ sự im lặng của Hàn Dịch, thì Giang Vãn bất ngờ đăng một bài viết dài trên mạng xã hội cá nhân.
Ảnh nền là kết quả siêu âm thai kỳ. Nội dung chỉ vỏn vẹn hai câu:
"Đây không phải là chiến thắng. Đây là sinh mệnh.
Mong mọi người hãy tôn trọng quyết định của hai chúng tôi."
Dưới dòng chữ đó là hàng chục nghìn bình luận, chia sẻ, hashtag:
#HànDịchGiangVãn
#PhimGiảTìnhThậtĐãCóKếtQuả
#CướiHayKhôngCưới
Công ty quản lý lập tức triệu tập Hàn Dịch.
Không còn là bàn bạc nữa, mà là tuyên bố.
“Đây là chuyện đã rồi.” – Giám đốc điều hành gằn giọng, ném tờ kết quả xét nghiệm xuống bàn.
“Chuyện đứa bé là thật. Cậu không còn lựa chọn.”
“Cô ấy không thể tự ý công bố điều này.” – Hàn Dịch giữ giọng bình tĩnh.
“Tôi không biết gì hết. Không có đêm nào cả.”
“Nhưng công chúng không cần biết sự thật.” – Trưởng phòng PR chen vào.
“Họ chỉ cần hình ảnh. Và hiện giờ, cậu là nam chính của bộ phim quốc dân, là gương mặt đại diện cho ba nhãn hàng top đầu. Cậu không được phép phủ nhận.”
Hàn Dịch nhắm mắt. Mạch máu hai bên thái dương giật từng nhịp.
Cậu không sợ công ty. Không sợ dư luận.
Cậu chỉ sợ một người – đã chọn cách im lặng.
Trong khi đó, ở một thị trấn nhỏ cách thành phố vài giờ lái xe, Thẩm Duật đang bắt đầu một ngày mới.
Anh chuyển đến một căn nhà gỗ nhỏ ven đồi, làm một công việc đơn giản trong tiệm sách địa phương. Mỗi sáng sớm, anh pha cà phê, mở cửa tiệm, tưới cây trong sân và đọc báo giấy – như thể những năm tháng ồn ào trước đó chưa từng tồn tại.
Không paparazzi. Không email. Không lịch quay.
Chỉ còn anh và sự yên tĩnh.
Một buổi chiều, khi trời vừa đổ mưa nhẹ, chủ tiệm sách hỏi anh:
“Cậu từng làm trong giới giải trí đúng không? Tôi thấy trên báo có người tên giống cậu lắm.”
Thẩm Duật mỉm cười, lắc đầu:
“Trùng tên thôi. Người đó nổi tiếng lắm.”
Người chủ bật cười, quay vào trong.
Còn Thẩm Duật… tay vẫn cầm quyển sách, nhưng mắt đã dừng lại nơi tấm ảnh nhỏ được kẹp trong trang cuối – ảnh chụp Hàn Dịch đang mỉm cười dưới ánh đèn phim.
Anh cất tấm ảnh đi, khẽ nói một mình:
"Cuộc đời cậu đang rẽ theo con đường rực rỡ,
Còn tôi chỉ muốn sống nơi không có ánh đèn."
Tối hôm đó, mạng xã hội lại dậy sóng khi công ty của Hàn Dịch đưa ra thông cáo:
"Chúng tôi xác nhận thông tin Giang Vãn đang mang thai.
Hàn Dịch sẽ tạm ngưng lịch trình để chăm sóc cho gia đình.
Các dự án tiếp theo sẽ được điều chỉnh phù hợp."
Không có chữ "kết hôn".
Không có chữ "yêu nhau".
Chỉ có một sự thật lạnh lùng: cậu bị ép ở lại.
Cậu đứng trước cửa kính văn phòng, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn bên dưới.
Trong mắt là phản chiếu của một người không còn quyền tự do.
Trong túi cậu vẫn là chiếc điện thoại, tin nhắn từ Thẩm Duật vẫn nằm ở dòng cuối:
“Cô ấy rất phù hợp với cậu.
Chúc mừng.”
Cậu nhắn lại – lần đầu tiên sau nhiều tuần:
“Nếu tôi nói… tôi không chọn cô ấy,
cậu còn quay lại không?”
Tin nhắn không được trả lời.
Có những sự ràng buộc không đến từ tình yêu,
mà đến từ một đứa trẻ chưa kịp chào đời – nhưng đã trở thành lưỡi dao cắt đứt con đường quay về.