Một buổi chiều nhiều gió, khi Thẩm Duật đang dọn kệ sách phía ngoài hiên, thì một chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước cửa tiệm.
Cửa kính hạ xuống.
Người phụ nữ bước ra, mái tóc xoăn nhẹ, váy dài nhã nhặn, đôi giày gót thấp đắt tiền khẽ gõ lên nền gạch lát đá.
Giang Vãn.
Cô mỉm cười dịu dàng, gương mặt không gợn sóng:
“Anh Thẩm, lâu quá không gặp. Em đến để… cảm ơn anh đã từng chăm sóc cho Hàn Dịch.”
Thẩm Duật không phản ứng gì trong vài giây.
Chỉ chậm rãi đặt quyển sách vào chỗ, phủi bụi trên tay áo, rồi nói nhỏ:
“Cô tìm nhầm người rồi. Tôi không còn liên quan gì đến cậu ấy.”
“Anh nói vậy… tàn nhẫn quá.” – Giang Vãn nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt đã tối lại.
“Chúng ta đều vì Hàn Dịch. Em nghĩ ít nhất chúng ta nên hiểu nhau.”
Tối hôm đó, Giang Vãn xuất hiện trong quán ăn nhỏ giữa thị trấn – nơi Thẩm Duật và Tống Dực thường dùng bữa.
Cô chủ quán ngạc nhiên:
“Cô đi cùng với anh Duật à?”
Giang Vãn cười tươi:
“Phải. Tôi là… bạn gái cũ.”
Câu nói rơi vào tai Tống Dực, người vừa bước vào cửa.
Không gian trầm xuống.
Thẩm Duật đang rót trà, tay khựng lại vài giây.
Suốt bữa ăn, Giang Vãn liên tục nhắc đến Hàn Dịch, bằng giọng nói đầy ngọt ngào và hàm ý.
“Dịch dạo này ngủ không được. Bác sĩ nói là do stress nặng.”
“Em phải khuyên mãi, cậu ấy mới chịu ăn vài muỗng cháo.”
“Đứa bé… à, em vẫn chưa đặt tên. Nhưng Dịch thì lại thích chữ ‘An’. Chắc muốn con được bình yên.”
Tống Dực siết chặt đũa, ánh mắt sắc lạnh.
“Cô nói chuyện với người đã rút khỏi mọi ồn ào như thể đang đóng phim vậy.”
Giang Vãn bật cười:
“Chẳng phải ai trong chúng ta cũng từng là một phần trong phim của người khác sao, anh Dực?”
Sau bữa ăn, Tống Dực kéo Thẩm Duật ra ngoài trước, cố nén cơn giận:
“Em định để cô ta đảo lộn nơi này đến bao giờ?”
Thẩm Duật cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Anh nghĩ em không khó chịu sao? Nhưng em không muốn… né tránh mãi.”
“Em còn muốn quay lại với Hàn Dịch không?”
Câu hỏi thẳng khiến anh không đáp ngay.
Chỉ có tiếng gió thổi qua hàng cây.
Sau một lúc lâu, anh nói:
“Không phải em chưa từng muốn. Nhưng người đó… chọn im lặng quá lâu.”
Sáng hôm sau, Thẩm Duật mở cửa tiệm, đã thấy Giang Vãn đứng đó, tay cầm một ly cà phê nóng.
“Em có chuyện muốn nói. Về đứa bé.”
Thẩm Duật ngước lên, im lặng.
Giang Vãn rút ra một tờ giấy từ túi xách, đặt lên bàn.
“Em không có thai. Đó chỉ là chiêu để giữ Hàn Dịch. Nhưng bây giờ… em biết là cậu ấy chưa từng thuộc về em.”
Thẩm Duật sững người.
“Vậy cô còn đến đây làm gì?”
Giang Vãn mỉm cười. Nhưng lần này, nụ cười nhuốm buồn:
“Để nói với anh rằng… người anh nghĩ đã quên anh, thật ra vẫn luôn tìm cách quay về.
Còn em… chỉ là người đứng giữa, cố níu kéo một người không nên níu kéo.”
Chiều cùng ngày, một bóng người xuất hiện ở đầu con đường dốc đá dẫn đến tiệm sách.
Tống Dực đang lau cửa kính, Thẩm Duật đang tưới cây. Cả hai đều đồng loạt dừng lại khi thấy người kia tiến đến.
Hàn Dịch.
Gầy đi, tiều tụy, tay cầm theo một túi nhỏ đựng cuốn sổ tay cũ.
“Xin lỗi.” – Cậu nói, hơi thở khẽ run.
“Tôi… đến muộn quá.”
Thẩm Duật không đáp.
Giữa ba người, không ai nói gì thêm.
Chỉ có gió đầu đông bắt đầu thổi tới.
Khi một người dối trá để giữ lấy tình yêu,
và một người khác chọn sự thật để buông tay –
…thì người còn lại đứng giữa, buộc phải học cách tha thứ.