Hàn Dịch đứng trước cửa tiệm sách nhỏ, nơi ánh đèn vàng dịu chiếu qua tấm kính mờ đục, phản chiếu dáng người anh từng nhớ đến vô số lần trong đêm.
Thẩm Duật đang ở bên trong – cách cậu chỉ một lớp gỗ, một tấm kính và vài bước chân.
Nhưng cậu không thể bước vào.
Tống Dực đứng chắn giữa ngưỡng cửa, không nói một lời. Chỉ yên lặng đưa ra một phong thư, bìa giấy màu nâu nhạt, không đề tên người gửi – nhưng nét chữ quen thuộc của Thẩm Duật vẫn dễ dàng nhận ra.
“Cậu ấy không muốn gặp cậu,” Tống Dực nói, giọng khản đặc, “nhưng vẫn có thứ muốn gửi.”
Hàn Dịch đón lấy, tay hơi run.
“Cậu ấy vẫn hận tôi sao?”
Tống Dực không trả lời ngay. Anh chỉ liếc nhìn qua cửa kính, nơi Thẩm Duật đang quay lưng lại, bận rộn với kệ sách, như thể chẳng có ai đứng chờ ngoài kia.
“Không phải hận.
Là cậu đã khiến người ta không còn đủ dũng khí để tin vào lời hứa.”
Hàn Dịch không rời đi ngay. Cậu ngồi bên bậc tam cấp trước hiên tiệm, nhìn trời sẩm tối.
Trong tay là phong thư. Trong lòng là một vực sâu.
Chỉ khi ánh đèn đường bật lên, cậu mới mở phong thư.
Bên trong là một trang giấy, mùi hương hoa oải hương nhàn nhạt – mùi hương mà Thẩm Duật từng rất thích dùng cho nước xịt phòng.
"Hàn Dịch.
Nếu anh vẫn gọi tôi là 'cậu', thì cậu của anh sẽ nói điều này một lần sau cùng."
"Tôi từng đợi anh quay đầu lại.
Từng hy vọng anh chọn tôi, dù chỉ một lần – chọn tôi thay vì im lặng, chọn tôi thay vì trách nhiệm."
"Tôi biết, không phải anh không có tình cảm.
Nhưng thứ tình cảm không đủ để thắng nổi dư luận, danh tiếng, hay một lời đồn –
thì không đáng để tôi tiếp tục mòn mỏi chờ đợi."
"Tôi không trách anh. Tôi chỉ… không còn muốn ở lại nơi mà trái tim mình phải luôn tự bào chữa cho sự tồn tại."
"Hãy sống tốt. Hãy yêu ai đó mà anh có thể bảo vệ đến cùng."
"Còn tôi… chỉ mong yên ổn, và không phải quay đầu nữa."
– Thẩm Duật.
Cậu đọc đến dòng cuối, mới phát hiện tay mình đã siết chặt đến mức giấy nhăn lại.
Có một cảm giác kỳ lạ trào lên. Không phải tức giận. Cũng không phải đau đớn rõ ràng.
Mà là… trống rỗng.
Trống đến mức, cậu không dám khóc.
Không dám lên tiếng.
Không dám gõ cửa.
Tối đó, Hàn Dịch trở về nhà nghỉ nhỏ trong thị trấn. Căn phòng đơn giản, mùi gỗ cũ, không có điều hòa, chỉ có quạt trần quay chậm chạp.
Cậu nằm đó, nhìn trần nhà, nghĩ về ánh mắt của Thẩm Duật ngày hôm đó ở phim trường – ánh mắt bình tĩnh, không còn mong đợi.
Hóa ra, người ta đau nhất… không phải lúc bị từ chối, mà là khi nhận ra người ấy thật sự đã thôi mong đợi điều gì từ mình.
Ngày hôm sau, Hàn Dịch rời khỏi thị trấn.
Cậu không để lại tin nhắn, không nhờ người chuyển lời.
Chỉ mang theo phong thư – thứ duy nhất còn giữ được mối liên hệ với người cậu từng yêu.
Tại tiệm sách, Thẩm Duật ngồi sau quầy, tay lật giở một quyển tiểu thuyết cũ.
Mỗi lần có gió thổi qua khe cửa, anh lại bất giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Nhưng hôm nay – không còn ai đứng đó.
Tống Dực đến bên, im lặng một lúc rồi hỏi:
“Em ổn chứ?”
Thẩm Duật gật đầu, cười nhẹ:
“Ổn.
Chỉ là… có chút trống vắng, như thể… vừa gấp lại một chương dài.”
Có những lời chia tay không cần nói,
vì lòng người đã chọn buông từ lâu.
Có những đoạn kết không đau đớn,
chỉ đơn giản là… đã quá muộn để bắt đầu lại.